Em nói anh dùng thơ làm thính nhử mồi
Nhưng anh chưa khi nào muốn là ánh lửa dụ loài thiêu thân lao tới
Em ví mình là loài cá măng tròn lẳn, ngụp trong dòng nơi có anh và những câu thơ được dùng làm lưới
Những câu thơ cong cong chụp sao nổi được em
Anh muốn yêu và luôn thấy khát thèm
Khát những lời thương không phải là ví dụ
Cảm xúc trào vượt qua dòng sông
Vượt qua ngàn dặm đường
Qua khoảng không gian thời gian chẳng thước nào đo nổi
Cuốn anh và em vòng quanh những trang thơ
Anh chưa một lần viết thư tình
Sao có thể nằm trong ngăn tủ mốc meo để sáng nay em chợt thấy
Anh ngập trong thơ, trong vị mặn mòi không do trời ban tặng
Em ướp anh trong mùi hoa dại
Mùi hoa của cánh đồng quê mình ngập triều
Anh lướt trên hoang hoải mùi thơm nguyên thuỷ
Không có vì sao nào rơi khỏi mắt em
Không có chén rượu sóng sánh nào tạo thành vị chát
Anh bước ra trong đôi môi
Đôi môi khiến anh chưa khi nào hết khát.
Thơ Nguyễn Đình Vinh