Trường ca
Tổ quốc ơi mấy ngàn năm hội tụ về đây
Đất địa linh dưỡng sinh bao nhân kiệt
Dòng khí thiêng từ bao đời dồn lại
Hào khí Đông A ngút trời
Lục Đầu Giang cuộn sóng
Bọn giặc thát vung roi cuốn gió
Bụi ngàn trùng vó ngựa khắp Á – Âu
Xương chất núi máu đỏ trào thành biển
Bao oan hồn vất vưởng chốn vô biên
Khắp nơi nơi vang tiếng khóc mẹ hiền
Mùi tử khí bao trùm lên trái đất
Cỏ hoa nát chẳng còn nơi hút mật
Đến côn trùng cũng hết chỗ dung thân
Tiếng oán than vọng vang khắp xa gần
Trong phút chốc xoá văn minh nhân loại
Loài rắn độc cũng cuộn mình sợ hãi
Tìm nơi đâu để thấy một chữ nhân
Bao tang thương hết cả nghĩa quân thần
Diệt bắc Tống mượn đường san nam Tống
Đại Việt ta biển trời nào có rộng
Tới Thăng Long vó ngựa đáng là bao
Máu hồng tươi nhuộm đỏ sẫm chiến bào
Trước thế giặc ta nên hàng hay đánh
Tâu bệ hạ khắp nhân gian bất hạnh
Đầu thần còn xã tắc vẫn còn đây
Hỡi ba quân hãy ghi khắc chữ này
Trên cánh tay xin chạm dòng “Sát thát”
Không chịu phận mây trôi bèo dạt
Ngăn quân thù kế vườn trống nhà không
Bởi trong ta chảy dòng máu lạc hồng
Dù phơi thây quyết không làm trâu ngựa
Lùi lùi lùi, lùi thêm vài lần nữa
Lùi một lần rồi sẽ tiến ngàn trăm
Muốn ngày mai tròn vạnh ánh trăng rằm
Thì trước đó phải làm vầng trăng khuyết
Quê hương ơi sẽ thành nơi tử huyệt
Ngựa bọc thây cũng phải quyết một phen
Giữa đêm đen vẫn rạng rỡ ánh đèn
Giết, giết, giết thề không cho giặc thoát
Nước biển Đông lại thêm phần ào ạt
Khi phản công thế mạnh tựa chẻ tre
Đừng thấy thua mà sợ hãi e dè
Đừng thấy thắng
Mà sinh lòng kiêu ngạo
Trần Di Ái cùng một phường giá áo
Theo giặc Nguyên muốn bán cả tổng tông
Nguyên chủ Sài Thung dính mũi tên đồng
Giận ói máu
Sai Thoát Hoan – Toa Đô – Ô Mã Nhi mượn đường tiến đánh
Năm mươi vạn quân Nguyên phô trương sức mạnh
Làm cỏ nước nam trong chớp mắt mà thôi
Bủa vây Thăng Long kẹp giữa thế vu hồi
Bắt Vua tôi nhà Trần dễ như lấy đồ túi áo
Quốc Tuấn – Khánh Dư chiếm giữ nơi hiểm đạo
Đông Bộ Đầu hội chư tướng ba quân
Thuỷ bộ ta ngút sĩ khí tinh thần
Hịch chư tỳ tướng chắp hồn dân tộc thành đỉnh cao muôn trượng
Bến Bình Than sẽ hóa thành chảo nướng
Lục Đầu Giang tụ sóng dữ về đây
Vẳng canh thâu vọng lại tiếng chuông gầy
Hội nghị Diên Hồng cả nước đồng tâm quyết đánh
Thế giặc hung hăng tựa như dòng nước mạnh
Tránh làm sao sẽ có lúc được thua
Chuyện khi xưa Kỷ Tín liều mình
Mang tấm thân vàng chết thay cho Vua Cao Đế
Vu Do, Dự Nhượng, Thân Khoái… hi sinh một phần thân thể
Gương liệt oanh sử sách mãi khắc ghi
Trần Bình Trọng thà làm quỷ nước nam quyết không chịu sống quỳ
Dẫu biết rằng Thăng Long đang thất thủ
Phủ Thiên trường hai Vua về chốn cũ
Giặc bủa vây suýt bị bắt được tại đây
Vận nước chông chênh như quả trứng chồng
Bọn Ích Tắc – Tú Viên cúi mình hàng giặc
Hưng Đạo Vương thế tuy cùng, lực kiệt
Khi bời bời chẳng lung lay khí tiết
Ngày đêm tìm kế, lo liệu việc nước không ngại rối lòng
Hình bóng người vằng vặc như tấm gương trong
Làm điểm tựa cho non sông cẩm tú
Nếm mật nằm gai bao tháng ngày ấp ủ
Quyết mài gươm rèn giáo chờ thời
Toa Đô tiến binh vây đánh Nghệ An
Hưng đạo Vương đem quân về Thanh Hoá
Hai chữ trung chinh rộng hơn biển cả
Cho tiếng thơm lưu truyền mãi ngàn năm
Trần Nhật Duật đại phá Toa Đô
Cạn lương thảo muốn hợp binh với Ô Mã Nhi -Thoát Hoan cùng nhau chống đỡ
Thừa thắng xông lên ta tiến binh vây đánh
Toa Đô thua lùi ra cửa thiên trường
Khí lực hăng triệt phá sạch quân lương
Trận Hàm Tử – Nhật Duật bao vây chặn giữ
Toa Đô bị vây quan quân mệt lử
Chẳng quản ngày đêm Quang Khải đuổi Thoát Hoan
Bến Chương Dương vang ca khúc khải hoàn
Bởi dũng khí dìm thuyền đoạt giáo
Nhân Tông mừng vui uý lạo
Ba quân thừa thế xông lên
Trận Tây Kết Toa Đô trúng tên
Ô Mã Nhi phải xuống thuyền con trốn thoát sang tàu
Thoát Hoan nghe tin Toa Đô tử trận muốn rút chạy mau
Qua Vạn Kiếp mười phần còn một
Ta quyết đánh cho không còn sĩ tốt
Để toàn thây Thoát Hoan phải lên xe rúc ngự ống đồng
A Bát Xích, Phàn Tiếp cắm đầu chạy chẳng dám ngoái trông
Nguyên Chủ hoá điên nổi cơn căm hận
Thua Đại Việt nhỏ nhoi hận chưa tự vẫn
Quyết phục thù san phẳng một phen
Điều binh khiển tướng
Sai Thoát Hoan sang đánh lần hai
Đạo dụng binh cốt tướng giỏi quân tài
Cử Nhật Duật qua Lạng Sơn trấn giữ nơi biên ải
Đánh báo thù lên khí thế giặc hăng hái
Ta tạm lui về Vạn Kiếp tính kế dài lâu
Chồng chất hờn căm giận trắng Lục Đầu
Phải bảo vệ giang san vững bền muôn thủa
Bao thăng biến thịnh suy, bao trang vàng rạng rỡ
Cho mai sau mốc son ghi thắm vẻ vang
Ngọn núi con sông mỗi tên xóm tên làng
Hễ còn cỏ còn người Nam đánh giặc
Thoát Hoan đưa 30 vạn quân đến từ phương Bắc
Noi đường châu Khâm – Liêm xuôi đánh Thăng Long
Ô Mã Nhi, Phàn Tiếp thống lĩnh thuỷ quân hai phía quây vòng
Kẹp Vua tôi nhà Trần quyết không cho chạy thoát
Trước sức giặc tấn công ào ạt
Ta tạm chia binh trấn giữ nhiều nơi
Như con chim ưng sải cánh giữa trời
Quốc Toản thêu cờ “Hoàng ân báo quốc”
Thăng giáng thịnh suy, được thua, thua được
Thoát Hoan chiếm giữ Phả Lại Chí Linh
Vây Vạn Kiếp bắt Hưng Đạo Vương chịu trói
Nguyên chủ Sài Thung có khi nào sờ lên đầu mà hỏi
Hai lần thua là bởi tại đâu
Chinh phạt Á Âu ngựa dẫm nát hoàn cầu
Dùng bất nghĩa đánh lại quân nhân nghĩa
Mảnh đất này sẽ là nơi tử địa
Vùi chôn bao xác giặc tại đây
Chiếc lá nhành cây oán hận chất đầy
Vẫn còn cỏ còn người nam đánh giặc
Dẫu bao đời không chịu cúi luồn phương bắc
Cây muốn yên mà gió sao chẳng lặng
Khánh Dư đại phá thuyền lương
Tướng giặc Thoát Hoan như kẻ lạc đường
Cùng Ô Mã Nhi, Phàn Tiếp dẫn thủy quân theo đường sông Bạch Đằng về nước.
Hưng Đạo Vương trổ tài thao lược
Cho quân nhử giặc vào trận địa cọc Bạch Đằng
Hai bên giáp trận khí thế đang hăng
Hưng Đạo điều đại quân tiếp đến
Ô Mã Nhi, Phàn Tiếp như vướng vào lưới nhện
Rút quân tìm chốn quay đầu
Như kẻ mù màu, như cá vướng câu
Đoàn thuyền quân Nguyên húc phải cọc đắm chìm vỡ nát
Trước sức tấn công như sóng triều ào ạt
Trắng xác Nguyên Mông máu giặc đỏ loang dòng
Thoát Hoan đợi tin dài cổ ngóng mong
Cấp báo thủy quân thất trận vội trốn tới Nội Bàng
Gặp phải Phục quân Phạm Ngũ Lão chắn ngang
Chưa kịp định thần Trương Quân bị chém chết nơi biên ải
Như rắn mất đầu loạn quân Nguyên Mông vô cùng sợ hãi
Mười phần tổn hại sáu phần
Thoát Hoan liều mình chẳng dám dừng chân
Trốn chạy về Yên Kinh tim rơi mật vỡ
Bị Đại Việt đánh cho sợ không dám thở
Ngàn năm vẫn phải khiếp kinh
Đất mẹ ta ơi hoan ca khúc thanh bình
Non sông gấm vóc lại thu về một mối
Xã tắc biết bao phen chìm nổi
“Giang sơn muôn thủa vững âu vàng”
Hào khí Bạch Đằng gọi Chi Lăng, Xương Giang
Được tô thắm bằng trang vàng lịch sử
Trong lúc gian nguy vẫn vững tay chèo đưa dân tộc qua cơn sóng dữ
Tổ quốc ơi ta biết mấy tự hào
Dẫu hôm nay cũng có lúc đảo chao
“Trong và đục giữa đôi bờ suy tưởng”
Cả thế giới với nguy cơ bành trướng
Trước họa sâm lăng của bè lũ giặc Tàu
Tập Cận Bình như con chó điên cắn sủa gâu gâu
Muốn thè lưỡi liếm trọn biển Đông thành ao nhà của nó
Bài học ngàn năm cũng đâu có nhỏ
Mà tổ tông hắn khi xưa Hán,… Tống, Minh, Thanh…
Một Liễu Thăng, Toa Đô… Sầm Nghi Đống …bị đánh tan tành
Một Chi Lăng – Xương Giang – Hàm Tử – Đống Đa là mồ chôn lũ giặc
Một Việt Nam bé nhỏ mà không khi nào đánh thắng
Thì hôm nay sao có thể cắn bừa
Giấc mộng bá quyền không nhớ chuyện năm xưa
Khi “tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới”
Như kẻ đi buôn chỉ nhìn thấy lợi
Gặp phải Việt Nam một dân tộc anh hùng
Chỉ muốn hòa bình giữ lễ, nghĩa, trung
Chỉ muốn làm bạn với năm châu bốn biển
Chỉ muốn cấy cày không muốn binh đao cung kiếm
Một Việt Nam tay mềm mại bút hoa
Chẳng muốn chiến tranh luôn luôn giữ hiếu hòa
Hỡi tổ quốc hỡi giang sơn cẩm tú
Chín mươi triệu đồng bào cùng chung máu mủ
Cùng một tổ tông con cháu Rồng Tiên
Cùng yêu quê hương yêu mảnh đất mẹ hiền
Cùng chung tay xây dựng một Việt Nam cường thịnh
Cùng đoàn kết đồng lòng chống lại mọi âm mưu thôn tính
Cùng hội tụ khí thiêng cuộn chảy mãi ngàn đời.
Biển vẫn thanh bình thuyền ta vẫn ra khơi
Những mẻ lưới mang về đầy tôm cá
Những giọt mồ hôi với mặn mòi vất vả
Những cột mốc chủ quyền được cắm giữa biển Đông.
Những cây phong ba trên đảo ta trồng
Vẫn vững vàng trước ngàn trùng bão tố
Những người lính áo xanh chẳng ngại gì gian khổ
Chắc tay súng ngày đêm canh giữ lấy biển trời
Lại ngọt ngào nghe mẹ hát à ơi
Lại mơ ước trở về thời thơ ấu
Lại ngắt nhành hoa dại bên bờ dậu
Để được dắt lên mái tóc người thương
Làm công dân Việt Nam một dân tộc lạ thường
Một dân tộc được viết nên bởi lịch sử hào hùng của hoa và máu.
Hải Dương ngày 14/5/2016
Nhà thơ: Nguyễn Đình Vinh