Trăng vàng gác bóng đầu làng
Tóc cha đã bạc nay càng bạc hơn
Gió thu nũng nịu dỗi hờn
Nhốt mùa vào chút cô đơn ngâu về
Vu lan rợn mát đường quê
Cha già là chốn đi về của con
Cái thời băng núi vượt non
Cái thời cha mẹ còn son cái thời
Bây giờ con gọi cha ơi
Tiếng con lạc giữa những lời mẹ ru
Bây giờ xuân hạ qua thu
Thời gian như bóng sương mù giăng giăng
Đâu còn vắt vẻo con trăng
Đánh đu vít ngọn tre măng quê mùa
Biết bao khấp khểnh chát chua
Hình như Nguyệt lão muốn đùa ghẹo ta
Thời gian thấm thoắt thoi qua
Với cha con mãi như là ngày xưa
Cha là bóng mát che mưa
Mẹ là cánh võng đung đưa trưa hè
Làng mình ngàn ngạt tiếng ve
Quạt mo khúc khích một bè gỗ lim
Câu thơ bảy nổi ba chìm
Cuốn đời con với tiếng chim thủa nào
Tình cha nghĩa mẹ dạt dào
Cho con chín chữ cù lao tạc lòng
Cha cho con áng mây hồng
Mẹ cha cho cả nghĩa công sinh thành
Nguyễn Đình Vinh Thơ