Đêm…
Biển như người con gái đồng trinh
Lần đầu yêu
Cuống quýt trốn tìm… hăm hở
Xoã tóc mây giữa mênh mông sóng gió
Biết đâu sóng vô tình
Đùa gió xa khơi…
Nhành san hô tím sẫm phía chân trời
Cát và gió thì thầm câu chuyện cũ
Dã tràng ngàn đời vẫn chưa xe cát đủ
Mong gì lấp nổi biển xanh…
Đêm…
Gió xoè tay ôm ấp, khát thèm
Biển ào ạt gửi sóng vào với đất
Đêm nhỏ nhoi
Ngàn vì sao ẩn mình tĩnh lặng
Sóng xô bờ… Sóng lại xa khơi
Đêm…
Biển như người con gái đồng trinh khao khát.
Lần đầu biết nỗi niềm lỡ hẹn
Quay bốn phía đều thấy mình chống chếnh
Không anh…
Biển cạn… Sa bồi!
Trương Thị Thương Huyền