Ngày qua
Bỏ lại giấc chiều
Câu thơ nặng nợ đăm chiêu muộn phiền
Bởi vì mây xám treo nghiêng
Dường như bão vẫn rất siêng trở về!?
Bão gieo chi lắm bộn bề
Gian nan kẻ ở đầu đê cuối đường
Em thơ chẳng thể đến trường
Đồng không mông quạnh, bờ mương trơn lầy
Mây vần vũ – gió lung lay
Ào ào con sóng vỗ đầy bờ sông
Phố buồn – con nước mênh mông
Câu thơ vời vợi – chắc không đường về!
Nhớ màu nắng mới trời quê
xa xưa. Bỏ lại sơn khê chốn nầy
Mong sao chóng đến một ngày
Không giông tố để đời đầy giấc yêu
Tú Yên