Tôi đã gặp nàng trong một hoàn cảnh thật đặc biệt. Nàng bé bỏng và yếu ớt lắm, dường như đó là số phận đã dành nàng cho tôi như một sự trừng phạt – trừng phạt cho cái tính đa tình của tôi. Nàng bảo:
– Ông trời mang em đến với anh cho tới cuối đời, như thế chắc sẽ làm cho anh bớt đi cái tính đa tình đấy.
Từ khi gặp nàng, tâm hồn tôi chẳng còn chỗ cho người đàn bà nào khác nữa.
Nàng dịu dàng đến độ cháy bỏng, khiến cho tôi không phút nào không nghĩ về nàng, kể cả lúc đang lái xe tôi cũng nghĩ về nàng và mỉm cười một mình khiến cho mọi người xung quanh phải ngạc nhiên.
Tôi thường cố thu xếp nhanh chóng hết mọi việc để về bên nàng, thơm lên gáy, lên bờ vai tròn trịa của nàng, để được tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi nàng nhẹ nhàng quàng đôi tay lên cổ tôi. Chúng tôi hòa vào nhau như thể thế giới này không bao giờ có thể tách rời chúng tôi ra được.
Chỉ thế thôi thì thật chưa đủ về nàng. Nàng là người phụ nữ đanh đá nhất mà tôi, gã đàn ông ngót 50 tuổi chưa từng gặp. Có lần tôi suýt ngã gãy chân vì nàng khóa cửa không cho vào nhà đấy. Đã thế, nàng còn quát tôi: “Anh đi đi, đừng làm khổ em nữa”. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn từ đôi mắt đẫm lệ xuống khuôn mặt nàng. Đôi mắt như chứa cả một biển nước long lanh trong đó. Tôi ân hận lắm. Giá như tôi gặp nàng từ thuở đôi mươi thì hay biết mấy, khi đó chắc tôi sẽ không làm khổ nàng như bây giờ. Tôi ước gì có thể thu nhỏ nàng lại cho vào chiếc hộp nhỏ như bao diêm trong truyện cổ tích để nàng luôn bên cạnh tôi và tôi có thể che chở cho sự mảnh mai của nàng.
***
Công việc của tôi thường hay phải đi xa, nên mỗi khi trở về tôi dành hết tình cảm để bù đắp cho nàng, bù cho khi nàng phải khắc khoải chờ đợi tôi. Lúc ấy nàng mới thực sự là của tôi, nàng là món quà hậu hĩnh mà thượng đế ban cho tôi. Hơn nữa, nàng còn sinh cho tôi một cậu con trai thật ngộ nghĩnh. Điều đó càng làm cho tôi yêu nàng gấp bội phần.
Nhưng nàng cũng thật là ghê gớm lắm. Bình thường nàng hiền như chú mèo nhỏ, nhưng khi tôi làm nàng giận thì… thật khủng khiếp. Nàng lao vào tôi, đấm tôi túi bụi. Tôi cứ mặc cho nàng đánh. Bởi vì bàn tay nhỏ bé kia có đánh tôi bao nhiêu cũng chẳng thấm vào đâu so với những gì mà nàng phải chịu đựng. Tôi càng không phản ứng gì thì càng làm nàng giận run lên, bất ngờ nàng cắn vào vai tôi đau điếng.
Tôi đau vì vết cắn của nàng. Trong khoảnh khắc, tôi ôm lấy đôi vai nàng đang run lên và nhìn thẳng vào mắt nàng hòng tìm kiếm xem trong đôi mắt ấy có còn chút nào yêu thương tôi không. Rồi không thể kiềm chế được nữa, tôi vội vã ôm choàng lấy nàng trong đôi tay mạnh mẽ của tôi và ghì nàng thật chặt. Tôi sợ nàng sẽ vụt tan biến mất. Tôi tưới những nụ hôn như mưa xuống thân hình rực lửa của nàng, cuối cùng nàng cũng chịu nhượng bộ tôi, để rồi hai đứa lại quyện vào nhau nồng nàn đi vào tận cùng của đam mê.
Thế đấy, cả những lúc giận dữ nhất như con hổ, nàng cũng khiến tôi yêu đến điên cuồng.
***
Phải khó khăn lắm tôi mới dứt được ra khỏi nàng để về thăm bố mẹ tôi, các con tôi và cô ấy. Dù sao cái bản chất của thằng đàn ông được dạy dỗ theo kiểu phong kiến ngày xưa đã mách bảo tôi không thể quên đi vai trò làm cha, làm chồng của mình. Tôi phải trở về để các cụ khỏi lo lắng, xem các con tôi học hành ra sao…và còn cô ấy nữa.
Cô ấy tất nhiên sẽ chào đón tôi như mọi khi. Chỉ có điều cô ấy không hiểu và dường như không muốn hiểu, tôi đã không còn yêu cô ấy từ rất rất lâu rồi. Kể từ khi chúng tôi có đứa con gái đầu lòng, giữa chúng tôi không còn hòa đồng trong mối quan hệ vợ chồng nữa.
Không! Tôi không thể chê trách cô ấy điều gì cả. Dưới sự khe khắt nhận xét của người đời, cô ấy thực sự là người phụ nữ chung thủy và vị tha. Còn gì đáng quí hơn tấm lòng vị tha của người đàn bà mới ngoài bốn mươi ở thế kỷ 21 này? Cô ấy đã từng rất nhiều lần tha thứ cho tôi, cho cái sự đa tình, đa đoan của tôi để giữ cho ngôi nhà của các con tôi không bị xáo trộn bởi những chi tiết đầy cạm bẫy và cám dỗ của cuộc sống hiện đại. Với bố mẹ tôi cô ấy vẫn rất cung kính, tất nhiên cũng phải bỏ qua những lỗi nho nhỏ của cô ấy, vì những lỗi nhỏ ấy cũng từ tôi mà ra.
Nhưng ở bên cạnh cô ấy, tôi không còn là tôi nữa. Tôi như đứa trẻ mắc rất nhiều lỗi phải nhận những lời giáo huấn của bề trên, những lời giáo huấn như những viên đá cho vào máy nghiền lạo xạo, lộc cộc bên tai tôi. Căng thẳng quá. Nhiều lúc tôi nghĩ, không biết có phải đó là cô ấy không, người mà 20 năm về trước tôi đã lựa chọn. Tôi bàng hoàng nhận ra, sự thật đã khác xưa nhiều lắm và thường chọn cách im lặng mà không nói một câu những lúc cô ấy lên tiếng.
Len lỏi vào dòng suy nghĩ của tôi, hình ảnh của nàng lại ngập chiếm tâm hồn. Tuy nhiên, không phải vì thế mà tôi quên trách nhiệm phải ăn cơm cùng gia đình. “Ước gì nàng ngồi ở ghế kia, bên cạnh tôi nhỉ?” – Bất giác tôi bật cười chua chát.
***
Rục rịch từ rất lâu rồi, hôm nay tôi mới thu xếp được cho hai người đàn bà của đời tôi gặp nhau. Tôi chỉ dám đứng từ xa để quan sát xem họ có thái độ thế nào với nhau mà thôi. Vì dù sao họ cũng vì tôi mà phải cùng đối mặt, nên tôi cố gắng không được phép biểu hiện gì khiến họ phật lòng. Cầu mong sao đừng xảy ra to tiếng.
Nàng ngồi đó, dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, đôi lúc lại chống tay vào cằm, ánh mắt nàng hình như xa xăm lắm. Có thể nàng đang lắng nghe và cũng có thể nàng chỉ ở đó như một thủ tục cần thiết … Tôi không biết nữa, ở ngoài này tôi bỗng lo lắng cho nàng trước sự dày dạn của cô ấy. Nhưng khác hẳn với ngày thường, nàng trở nên cứng cáp khiến tôi bất ngờ. Còn cô ấy có vẻ hăng hái lắm…
Một vài người bắt đầu để ý tới hai người đàn bà. Trong lòng tôi rối bời, lẽ ra nàng không cần phải gặp cô ấy nếu nàng không muốn. Vì đơn giản tôi chỉ muốn cho nàng và cô ấy hiểu nhau. Tôi mong nàng hạnh phúc vì với sự đa đoan của tôi, tôi biết sẽ có lúc không tránh được cho nàng khỏi đau lòng: Vì trách nhiệm, tôi không thể bỏ mặc cô ấy.
Tôi chợt nhận ra mình đang đi loanh quanh ở một góc phố. Góc phố ấy có nhiều lối rẽ quá. Chẳng biết lối rẽ nào có thể đi tới đường lớn đây. Tôi đang đi giữa hai người đàn bà…
Thủy Hướng Dương