Nắng Sài Gòn rực rỡ phải không anh?
Nên con gái Sài Gòn thắm tươi nồng nhiệt lắm
Trời Hà Nội vào thu càng xanh thẳm
Cho những dáng Kiều thanh nhã đáng yêu hơn…
Em chỉ là một cô gái Hải Dương
Chẳng rực rỡ như màu hoa phượng đỏ
Chẳng tình tứ như lời người quan họ
Chẳng dịu dàng,trầm mặc nét cố đô!
Hải Dương mùa thu xanh mặt nước hồ
Chiều Quán Gió nghiêng một vành nón trắng
Hải Dương mùa xuân xanh nõn bàng trong nắng
Và chút xôn xao đường phố lúc tan tầm…
Em chẳng dám so… với óng ả tơ tằm
Của con gái Hà Đông tài hoa dệt lụa
Cũng chẳng dám nói cười cùng Quảng Bình nắng gió
Bởi thiếu cái mặn mà mạnh mẽ của biển khơi…
Em chỉ là con gái Hải Dương thôi
Mộc mạc lắm màu bánh gai,bánh đậu
Vải Thanh Hà cái vỏ ngoài chẳng xấu
Cũng xù xì ram ráp giữa lòng tay!
Chút ngọt ngào trong buổi trưa nay
Chẳng dám mong dịu tiết trời tháng sáu
Cũng chẳng giám để lòng người đau đáu
Với phương trời thầm lặng của xứ Đông…
Anh có về thăm Hải Dương không?
Khi xoàng xĩnh những màu mây sắc cỏ
Khi tất cả những gì em có
Không thể níu chân người vừa mới đi qua!
Lam Điền