Vy xuất hiện trước cổngnhà Khôi trong một tối mùa đông lạnh giá. Cô bấm chuông. Đằng sau cánh cửa, Khôitrông khá mệt mỏi, mái tóc ướt nhẹp vừa gội chưa kịp sấy. Anh mặc một chiếc quầnshort thể thao, áo len dài tay ôm lấy thân.
Còn Vy, cô đang run lên về lạnh.Chiếc áo dạ màu lông chuột và đôi găng tay len mỏng không giúp cô vượt qua đượccái lạnh tê tái của trời đông Hà Nội. Vy cất tiếng hỏi: “Em vào nhà đượckhông?”. Khôi gật đầu, kéo cửa để bạn gái bước vào.
Anh quay lưng đi vàophòng khách, lấy một cốc nước nóng cho bạn gái rồi nói: “Em uống đi chođỡ lạnh”. Vy run tay đỡ lấy chiếc cốc thủy tinh từ tay người yêu. Quảthực, nước nóng là một sự lựa chọn sáng suốt trong thời tiết lạnh buốtnày.
Ánh đèn vàng của phòng khách phảvào gương mặt của Vy làm lộ rõ vài giọt nước mưa còn vương lại trên trán. Vy lấytay quyệt nhẹ.
Cô nói với Khôi: “Hãy thành thậtvới em, bởi chúng ta đều là những người tử tế và tôn trọng nhau… Anh còn yêu emkhông?”. Khôi nén tiếng thở dài, anh không nói gì. Vy gặng hỏi tiếp: “Anh cứnói, em đủ dũng cảm để tiếp nhận tất cả. Đừng sợ làm em tổn thương… Anh nói đi,em muốn biết”.
Khôi trả lời: “Còn một chút”. Vymỉa mai: “Một chút đủ để anh không nói chia tay với em lúc này à. Xin đừngthương hại em, em sợ đấy”. “Anh không thương hại em, anh chỉ nghĩ, lúc này anhthích ích kỷ, thích một cuộc sống tự do”, Khôi đáp lại.
“Thế tại sao anh vẫn quan tâm tớiem. Vẫn ở bên cạnh em lúc em cần và không nói lời chia tay với em?”
“Anh không biết nữa…Anh chỉ muốních kỷ thôi”
“Anh còn liên lạc với cô ấykhông?”
“Có. Anh vẫn trò chuyện và gặp côấy hàng ngày”
“Yêu cô ấy vậy, sao anh không bỏem đi? Anh sẽ dễ dàng đến với cô ấy hơn chứ”
Khôi im lặng trước câu hỏi củaVy. Anh quay lưng về phia người yêu, ngồi thụp xuống và lấy tay ôm đầu.
15 phút im lặng lại “bao vây” lấycăn phòng rộng chừng 15 m2.
Vy cởi áo khoác, tiến gần về phíaKhôi, luồn tay ôm lấy anh từ phía sau.
“Hãy ngủ với em đêm nay. Đây sẽlà lần đầu tiên và lần cuối cùng em đề nghị anh như thế. Sau đêm nay, em sẽkhông bao giờ đòi hỏi anh làm vậy nữa. Chúng ta sẽ là những người bạn. Đượckhông anh?”.
“Vy à, đừng nói thế em. Xin emđừng làm thế”.
“Em cầu xin anh đấy. Hãy giúp em.Em muốn được ở bên anh đêm nay. Và từ ngày mai, em sẽ không bao giờ nhắc lạiđiều này nữa”.
Vy dần trút bỏ quần áo, thứ đồlót duy nhất còn lại trên người cô rơi xuống nền đá lạnh toát. Nửa tiếng trước,cô còn rét run vì cái lạnh của mùa đông Hà Nội vậy mà giờ đây, cô thấy ngườimình nóng ran. Gương mặt cô đỏ rực lên. Cô bước về phía Khôi, luồn tay vào trongáo anh, xoa nhẹ lên tấm lưng mà cô đã quen thuộc suốt 3 năm qua.
Vy đưa tay vò nhẹ mái tóc củangười yêu. Nhìn vào mắt anh, cô thấy sự bối rối. Vy kiễng lên, níu cổ Khôi vàhôn lên má, mũi và tai của anh. “Xin hãy giúp em một lần”, cô thì thầm vào taingười yêu.
Không cưỡng lại những cử chỉ dịu dàng, Khôi nhận ra mùi hương hoa hồng nhè nhẹ trên tóc cô. Anh cởi bỏ chiếc áolen trên người và hòa nhịp với cô. Từ lúc nào, hai người đã ở trong phòng ngủ.Căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ và tiếng mưa rơi lộpbộp trên hiên cửa sổ. Cả Vy và Khôi đều im lặng, họ không nói với nhau câu nào.
Những giọt nước mắt rơi dài trênmá Vy nhưng có lẽ Khôi không nhận ra hoặc vì Vy không cần anh phát hiện ra. Haingười, một đàn ông và một đàn bà, cùng nằm trên một chiếc giường, đang âu yếmnhau nhưng trong đầu họ lại đeo đuổi những suy nghĩ khác nhau.
Vy cảm thấy chua chát khi lần đầutiên đề nghị một người đàn ông làm tình với mình. Còn Khôi, có lẽ anh đang miễncưỡng chiều theo lời đề nghị tuyệt vọng của bạn gái, người phụ nữ đã ở bên anhsuốt 3 năm qua và từng là người anh muốn cưới làm vợ. Anh không muốn làm cô thấtvọng và hụt hẫng?!
Sự tĩnh lặng vẫn bao trùm. Khôiđang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền còn Vy đang mặc lại quần áo. Cô quay lưnglại và nói: “Cảm ơn anh. Em sẽ giữ đúng lời hứa của mình. Sẽ không làm phiền anhnữa, tới chừng nào anh thực sự lại thuộc về em. Em sẽ chờ anh tới ngày còn cóthể chờ đợi”.
Nói rồi, cô lấy tay chải lại máitóc, bước ra khỏi phòng ngủ. Mặc lại áo khoác và đeo găng tay, cô mở cửa rờikhỏi căn hộ của Khôi. Trời Hà Nội đêm lạnh buốt, những giọt nước mưa tới tấp bámvào mặt của Vy. Cô không khóc mà rảo bước chạy ra đường, bắt một chiếc taxi đểrời khỏi cái hẻm tối đen như mực.
Theo Dân Trí