Lô Lô
Khi người ta viên nỗi buồn của một cô gái trẻ thành một cục tròn tròn rồi mỗi ngày gặm nhấm một ít thì cô gái ấy sẽ vui hay sẽ điên lên?
Tôi không biết rõ – tôi chỉ biết cô gái sẽ không cảm thấy đau cái nỗi buồn ấy mà chỉ thấy đau từng sợi tóc của cô ta
Một ngày cô ta dứt đứt hai mươi chín sợi tóc rồi lấy tay vân vê cảm giác sừn sựt của sóng tóc. Rồi quẳng tóc xuống đất sau khi thỏa mãn cảm giác sừn sựt ở da tay.
Tóc tích tụ thành một mớ rối rít chui xuống gầm giường âm thầm sừn sựt ở gậm giường
Ở ngoài trời đêm nào cũng mưa mưa rối rít
Ở trong phòng nhỏ nhỏ cũng mưa mưa đêm nào cũng
cô gái mưa mưa từng sợi tóc
Mưa ngoài trời không bao giờ dứt nhưng tóc cô gái không kịp mọc để cô gái tiếp tục tự mưa mưa mình
tự mưa mưa mình
Sao nỗi buồn cứ thích bám vào tóc mỗi đêm hai mươi chín sợi
Để sáng ra gầu trắng mắt
Thật ra nỗi buồn đâu có màu sắc gì/ chỉ là màu của ánh đèn vàng đêm đêm soi vào mắt cô gái trẻ
để tìm cho ra nỗi buồn có màu sắc gì
Nhưng mắt quá trong
Có khoắng lên cũng vô ích
Thật ra cô gái trẻ đã chán ngấy nỗi buồn
Vì thật ra nỗi buồn là cái gì?
Là cái gì mà mây cứ buồn buồn xổ ra khắp bầu trời
Là cái gì mà cây cứ buồn buồn tự ám màu xanh ngằn ngặt ở góc đường
Là cái gì mà chó cứ buồn buồn sủa tung mái nhà khi khách rít cửa kèn kẹt
Là cái gì mà đất cứ buồn buồn cắm ổ gà ở những nơi gà không ở đó chỉ có người ở đó
Là cái gì mà cứ lẩm cẩm nói lung tung chẳng thể hiểu được
Chẳng là cái gì nếu cô gái không sống một cuộc sống bình thường
Tức chẳng là cái gì nếu con quạ không kêu quạ quạ và con gà không kêu cục ta cục tác
Chẳng là cái gì nếu người ta không mỗi ngày đếm những hạt gạo trong thùng và đong muối trong nước mắm
Chẳng là cái gì nếu cô gái thích đếm mưa
Đêm nay có bao nhiêu hạt mưa nhỉ một – hai – ba
bốn – năm – sáu – bảy
tám – chín
mười – mười một – mười hai – mười ba – mười bốn – mười lăm – mười sáu – mười bảy
mười tám
mười chín – hai mươi
hai
mốt
hai
hai
hai
ba
hai
bốn
hai
lăm
hai
sáu
hai bảy hai tám hai chín
Chỉ có hai mươi chín hạt mưa rơi cũng thành bão rối
Hai mươi chín hạt mưa rơi cũng làm đầy sắc đêm
Chỉ cần ngồi trong căn phòng nhỏ có ánh đèn vàng
Cũng thấy đêm ào ào trước mặt
Đêm trước mặt là thực
Đêm ngoài kia là ảo ảnh
Cô gái thực ra cũng là một ảo ảnh của bố cô và mẹ cô. Mẹ cô ảo ảnh cô ồ đóa hoa của mẹ ồ cỏ rác của mẹ. Ồ hiếu thảo của mẹ ồ bạc bẽo của mẹ. Ồ nết na của mẹ ồ hư hỏng của mẹ. Bố cô ảo ảnh cô ồ ồ ồ ồ ồ ồ
ồ ồ ồ ồ ồ
Còn cô ảo ảnh nỗi buồn của mình
Nỗi buồn có ảo ảnh không?
(Hôm nay nỗi buồn chui sau rèm cửa trắng tinh
Hôm qua nó chui dưới chăn mỏng
Ngày mai nó nằm bò trên sàn đá lạnh buốt
Ngày kìa nó vẫy taxi đi một vòng
Nhìn những ảo ảnh của phố đêm
im ắng rúc vào từng hạt cát trên mặt đường
bánh xe lăn qua cũng không thèm nhúc nhích
(Ban ngày một sợi khói cũng biết gầm rống lên))
Cái quạt bàn đêm nào cũng thổi văng tứ tung ảo ảnh buồn trong phòng
Phải gắng lắm mới thu gom lại được
để chà lên tóc
để sừn sựt
Soi vào gương thấy đêm hốc hác
biết mình đã bị bẫy vào đêm
Ngoài kia mưa đang tiết kiệm từng hạt
Vì rất sợ số hai mươi chín
Ngoài kia mưa đang tiết kiệm từng hạt
Vì rất sợ phải sừn sựt
Đổ nước vào thau và vốc nước vào mặt
Rửa hết một mặt đêm
Dưới đáy thau có cặn
Khoắng đều lên và lại vốc nước vào mặt
Vốc vào mặt một đêm
có cặn
Cô gái biết mình là ai
Lại không biết mình là ai
Cô gái biết họ là ai
Lại không biết họ là ai
Cái gì bao quanh vũ trụ này
Không một ai biết
Cô gái không biết
Nhưng cô gái biết
Có một người khổng lồ ngày nào cũng viên vũ trụ thành một cục tròn tròn nhỏ nhỏ có màu lô lô
Ông ta vân vê vũ trụ này vì buồn
Vân vê thành một viên buồn
Cô gái là sản phẩm trí tưởng tượng của ông ta
Nỗi buồn là sản phẩm trí tưởng tượng của ông ta và cô gái
Ông ta là sản phẩm của mưa
Mưa là sản phẩm của đêm và cô gái
Nhưng thế thì đã sao?
Tất cả tất cả tất cả
Chỉ là ảo ảnh rơi rơi
2001
Mở nút áo
Chầm chậm, mở một chiếc nút áo
Soi vào gương chầm chậm, mở hai chiếc nút áo
Chầm chậm, mở ba chiếc nút áo
Soi vào gương, chầm chậm, mở chiếc nút thứ tư
Chầm chậm, mở năm chiếc nút áo
Soi vào gương chầm chậm, mở nút thứ sáu…
Tìm hoài không thấy nút thứ sáu
Soi vào gương, cố tìm nút thứ sáu,
nút thứ bảy, thứ tám, thứ chín…
Mở mãi, muốn mở mãi
Mở bầu trời đêm trong lồng ngực
Nhưng áo chỉ năm nút
Nhưng đêm là vô tận
Mở mãi, muốn mở mãi
Mà bầu ngực vẫn trắng, không đêm
Mở mãi, muốn mở mãi
Bầu ngực này căng đêm
Soi vào gương
Bất lực và khóc
Trong vô vàn những giọt nước mắt
Một giọt đêm ứa ra từ bầu ngực trắng.
Người trong tranh
Những người đàn bà
Đi đi lại lại trong bức tranh khổ vuông
Những nhát màu bết họ vào sơn
Những người đàn bà màu đen
Đi lại trong đêm
Tóc hất ngược ra sau
Trên mặt phẳng bức tranh dang dở
Những người đàn bà khô queo
Vì đi lại nhiều quá
Quẩn quanh bức tranh khổ vuông do người khác vẽ
Đi được đến đâu
Khi xác đã bệt lại bởi những nhát màu!
Cầm chiếc bay
Cạo xác từng người đàn bà ra khỏi tranh
Thấy mình cũng rời ra từng mảnh
Không đau đớn
Nhà thơ: Ly Hoàng Ly
Nhà nghiêng
Ngôi nhà nằm nghiêng
Trong ý thức của con người ngôi nhà phải nằm thẳng đứng
Nhưng nó cứ nghiêng nó cứ thích nghiêng
Trong mắt một cô gái ngơ ngác ngoẹo đầu sang bên
Ngói đỏ sắp rời ra
Một viên ngói rơi như con cá mất vảy
Cá không đau nhưng cá quẫy đành đạch
Người trong nhà bấn loạn
Ngôi nhà nằm nghiêng thích nằm nghiêng
Đổ ra đường những đau thương từ đỉnh mái
Như xô nước đầy cặn thích nghiêng sang bên
Đổ hết nước vẫn còn cặn
Cô gái vui mừng
Bước vào nhà và ngoẹo đầu hát
Tiếng hát đổ ra đường
Trong nhà
Còn lại cô gái
Và bốn bức tường
Nghiêng
Người đàn bà và căn nhà cổ
Tặng nhà số 14
Những chiếc ghế chạm trổ bọc nhung rách tươm
Lò sưởi lạnh ngắt bao năm
Cẩm thạch trắng cáu đen
Người đàn bà mặc áo dài trắng ngồi bắt chéo chân
Trên chiếc ghế bọc nhung lành lặn duy nhất
Cửa sổ mở ra cơn mưa vỡ nước ối bầu trời đêm
Song cửa rỉ sét long lên
Người đàn bà mặc áo dài trắng ngồi bắt chéo chân
Trên chiếc ghế lành lặn duy nhất
Tường ố mưa đêm bao năm
Màu vàng lên rêu mốc
Mưa điên cuồng bên ngoài
Đòi trút vào nhà cổ những u uất
Người đàn bà mặc áo dài trắng ngồi bắt chéo chân
Buồn thảm và kiên định
Những con vi khuẩn bám trên từng hạt bụi
Nghe ngóng sự sinh sôi ẩm mốc
Dưới gầm chiếc phản lên nước như gương soi
Là đêm của thế kỉ trước
Dưới gầm chiếc phản lên nước như gương soi
Lũ gián khua râu hà hít
Người đàn bà mặc áo dài trắng ngồi bắt chéo chân
Giữ cho đứa con trong bụng tư thế ung dung và thách thức
Những con gián túa ra từ gầm phản
Bắt đầu gặm nhấm chiếc ghế lành lặn
Người đàn bà mặc áo dài trắng ngồi bắt chéo chân
Hút cạn mắt một đêm
Từ từ rã xác
Hút cạn mắt nghìn mưa
Nhà cổ ngập tiếng khóc
Oe oe oe
Nhà cổ rùng mình thức giấc
Lũ gián bò toán loạn trên chiếc áo dài rũ trắng sàn gạch
Đứa bé gái mặc áo dài trắng nhẹ nhàng tụt xuống từ chiếc ghế bọc nhung duy nhất lành lặn
Mắt tròn trong vắt
Đi một vòng ngơ ngác
Sờ tay lên lò sưởi và cửa sổ và tường và mọi thứ ẩm mốc
Thấy tay đầy vi khuẩn
Bàn tay màu xám ngắt
Vặn núm cửa bước ra đêm mưa bão bùng
Cánh cửa dày đặc văn tự cổ sập lại sau lưng
Khi ấy đêm vụt tắt
Những hạt nắng như mưa rơi rơi không dứt
Rửa sạch bàn tay bụi bặm.
Hà Nội 7.2001
Thuật ướp xác
Tặng N.T.U.
Chỉ trong đêm người đàn bà mới đẫy đà
Chùm hoa dại ban sáng hắc nồng trên gối
Những đốm nắng ban ngày rơi rớt hơi ấm trên nệm trắng
Chỉ trong đêm mới cảm thấu mùi da thịt ban ngày
Một chút đèn đỏ không rõ hình hài đêm
Một mẩu khăn giấy nhoè nhoẹt son
Một ô cửa đầy trăng
Người đàn bà đẫy đà nằm trong thuật yêu đương tự chế
Chìm đắm trong thuật ướp xác tự chế
Mùi hoa dại làm căn phòng ngộp thở
Muốn thở hơi nắng trong đêm
Tiếng thủy tinh đang rạn dưới trăng
Căn phòng chông chênh trên mũi kim
Muốn khâu đêm bằng sợi chỉ ban ngày
Tưởng tượng nắng trườn dần từ ngón chân lên mặt
Trăng hoá mặt trời
Thủy tinh chói mắt
Ai ghim giọt đêm cuối cùng lên nệm?
Không muốn bị héo vì da thịt ban ngày
Chỉ đêm lên người đàn bà mới đẫy đà
Và chết đuối trong lọ nước hoa tự chế.
Nagano8.2002