Mặt trời mang đi câu nói cuối cùng của núi
Phủ vết thương lên da thịt đất đai
Vết thương lửa mang hình thù rắn lục
Người nhìn vào đó hạ thấp giọng
Đời sống lớn tiếng điểm danh
Cái chết không hề tái bản
Cỏ cây gần với nỗi đau
Con người gần với tro bụi hơn tượng đài
Ngày mai trên thể chế của cái chết bi ai
Vẫn lượn bay một bình minh vĩ đại
Thi Nguyên