Hỡi vầng trăng chưa một lần khuyết lẻ
Lặng thầm vùi góc u minh
Trên trần gian có khi nào không nhắc đến một chữ tình
Một chữ tình vãi rơi nơi dương thế
Khắc khoải đêm hoang tiếng thì thầm của hàng dương đang kể
Câu chuyện tình liêu trai
Người ra đi, đi về chốn tuyền đài
Xác còn ấm đang vùi trong lòng đất
Dân gian thường kể chuyện ma tà và thêu dệt bao điều kinh dị
Nơi cõi u minh với chín kiếp mười đời
Vất vưởng những hình hài của cô hồn quả tú
Thác xuống âm phủ để được đầu thai
Nếu có thể anh xin đầu thai trong em
Dù có phải làm con, vẫn được gắn phần hồn nơi người anh yêu dấu
Nếu chẳng may cách trở âm dương
Em đừng buồn vì anh sẽ cố không sai đường lạc lối
Dẫu phải dìm xuống sông Nại Hà để mà rửa tội
Dẫu phải kẹp kìm trong than hồng và chịu xích xiềng nơi chín tầng địa ngục
Anh sẽ tìm cách trở về nơi trần thế gặp em
Con đường chông chênh, đi qua quán âm phủ, ăn một bữa cơm trần gian
Anh sẽ đọc sám hối, vớt một cánh hoa sen, ồ có khi lại trúng thuyền từ mà Thích ca thả xuống và anh sẽ nghe theo lời giáo hoá của ngài.
Này Mahanam nếu phải tái sinh nhiều lần, tôi sẽ chấp nhận làm người hạ cấp, chẳng may thành kiếp chó heo gà lợn nhưng vẫn có ngày được siêu sinh tái thế
Gặp lại người tôi thương
Và khi đó tôi sẽ thò tay vào trong lồng ngực lấy ra quả tim, để nàng chứng thực trái tim người tình đang rỉ máu vì yêu.
Nguyễn Đình Vinh