ĐỜI CALLBOY
Tác giả: Nguyễn Ngọc Thạch
***
Chương 4: Lựa chọn
– Tao làm… callboy, gọi là đĩ đực cũng được. Đó là câu mở đầu Tâm nói với tôi, khi hai đứa đã ngồi trong phòng trọ.
– Mày có thể khinh bỉ tao, có thể cảm thấy tao hèn hạ nhưng đó là quyết định của tao. Một thằng con trai tỉnh lẻ, học chưa hết lớp 9 như tao, năm đó cũng lăn lộn lên Sài Gòn kiếm đường sống chứ không muốn chết đói ở quê mình. Mày nghĩ lên đây tao đi làm cái gì để sống? Ban đầu tao cũng đi giữ xe cho một quán nhậu như mày, lương mấy trăm ngàn một tháng, làm cả ngày. Làm như một con chó mà thằng chủ quán còn chửi lên chửi xuống. Nhục lắm mày ơi…
Tâm lấy điếu thuốc rồi bật lửa, thả vài vòng khói lên trời.
– Lần đó, lão Tư đi nhậu ở quán của tao, lúc lấy xe, lão nhìn tao, rồi hỏi tao làm nhiêu một tháng, có muốn đổi nghề không? Tao gật đầu. Ba ngày sau lão tới kiếm tao rồi hỏi tao có từng ngủ với con trai chưa. Tao lắc đầu, thật tình, tao biết là bản thân tao thích con trai nhưng tao chưa từng làm mấy chuyện đó. Lão Tư nói, nếu muốn đi làm cho lão, có nhiều tiền thì phải ngủ với đàn ông, dám làm không. Tao suy nghĩ rồi đồng ý. Cái đói nó đáng ghê sợ hơn cái nhục cả ngàn lần. Và cám dỗ của việc có rủng rỉnh tiền trong túi nó mạnh lắm mày ạ.
Tâm im lặng một lúc, đưa tay chụp những vòng khói nó vừa thả lên, như đang bắt lại những ký ức của một miền xưa cũ nào đó.
– Ban đầu, tao cũng ngủ với thằng Sơn và lão Tư nhưng tao tự nguyện, chứ không phải như mày. Nói thật, bản thân tao cũng có phần háo hức khi làm tình với đàn ông. Rồi từ đó tao thành callboy, đi làm cho lão Tư, cứ sáng sáng chạy qua bên đó, nếu có khách thì làm, không thì ở bên đó chơi, tối về đây ngủ…
– Vậy mày kể cho tao nghe để làm gì? Mày muốn tao cũng làm… làm đĩ đực như mày à?
– Ừ.
– Mày… mày có thể bớt khốn nạn một chút được không? Sao mày có thể nói một cách trắng trợn như vậy với tao?
– Vì tao biết… Mày cũng như tao, mày thích con trai.
– Mày…
– Đêm đầu tiên mày lên đây gặp tao, tao không say lắm đâu. Nhưng vẫn ôm mày và hôn mày để coi phản ứng mày như thế nào. Và đúng như tao nghĩ, mày không phản kháng lại.
Tôi im lặng nhìn Tâm, vậy là từ ngày đầu tiên, tôi đã bị nó đánh lừa và nắm được tẩy của mình. Sự thật là khi Tâm hôn tôi, tôi có cảm giác rằng mình thích nụ hôn đó nên làm sao có thể phủ nhận những gì đã xảy ra.
– Không biết mày tin hay không nhưng lúc tao về và gặp mày dưới quê, khi ngồi nhậu cùng nhau, qua cái cách mày nhìn tao, tao đoán được là mày thích con trai Quân ạ. Chắc là do cùng giới tính với nhau nên dễ nhận ra nhau. – Tâm cười khẩy. – Tao biết lôi kéo mày vào con đường tao đang đi là một điều không nên, nhục nhã và bị người đời lên án dữ lắm nhưng ngoài việc này ra, tao cũng không biết giới thiệu cho mày làm cái gì khác vì bản thân tao cũng đã là một thằng không ra gì. Tao xin lỗi vì đã lừa mày… Mày cứ suy nghĩ đi. Nếu không đồng ý, tao nghĩ mày phải tự xoay sở thôi, tao hết cách giúp mày rồi. 5 triệu lão Tư đưa cho mày mượn đây, giữ hay trả lại là do mày.
Tâm đi ra ngoài, bỏ lại tôi ngồi một mình trong phòng, bộn bề với bao nhiêu suy nghĩ, trăn trở, cùng 5 triệu đồng nằm im, đầy thách thức trên tấm nệm cũ.
***
Tối đó Tâm về hơi khuya, tôi nằm bất động nhưng không ngủ được, thấy nó về cũng không hỏi han gì, quay mặt vào tường. Tâm lục đục thay đồ rồi nằm kế tôi. Bất chợt, nó vòng tay ôm ngang hông tôi rồi kéo lại gần. Không hiểu sao lúc đó, tôi chỉ nằm im, để Tâm thì thào vào tai mình những lời ngọt ngào mà không phản kháng.
– Tao xin lỗi… Nhưng thật sự, tao thương mày và muốn mày có cuộc sống thoải mái hơn. Mình là con trai, có làm cái này, cũng có mất cái gì đâu mà mày lo. Ban đầu tao cũng cảm thấy khó chịu lắm nhưng… lâu dần thành quen, nhiều khi tao cảm thấy thích cái cảm giác ngủ với người ta. Vừa sướng lại vừa có tiền.
– Sao mày có thể nói chuyện này nghe đơn giản như đi mua một cái bánh ăn vậy?
Tôi quay người lại hỏi Tâm, vô tình mới thấy là mình và nó đang nằm rất gần, mặt kề sát nhau.
– Thì đúng là… đây chỉ là ăn bánh và trả tiền của hai thằng đàn ông.
Tâm nói rồi hôn tôi. Tôi tính đẩy ra nhưng rồi lại buông tay. Thú thật, tôi nhớ cảm giác lúc Tâm hôn tôi lần trước và muốn tìm lại cảm giác đó.
Tâm làm tình với tôi một cách thật nhẹ nhàng, chậm rãi, so với những ký ức vụn vặt của lần trước lão Tư và tên Sơn hành hạ tôi thì đây mới là lần quan hệ giới tính đầu tiên của tôi với một người cùng giới mà tôi nhớ và có cảm giác nhất. Tôi thả bản năng và cảm xúc của mình trôi theo những gì Tâm mang lại. Tình trai là như vậy sao?
Tôi không yêu Tâm, thật sự không hề yêu. Dù nhiều năm sau nhớ lại, tôi vẫn không thể gọi cảm giác mình có với Tâm là yêu, chúng tôi đơn thuần chỉ là hai người bạn và chúng tôi làm tình cùng nhau. Đơn giản chỉ là thế.
Đêm hôm sau, Tâm lại chủ động quan hệ với tôi.
Đêm hôm sau nữa, Tâm vẫn chủ động…
Nhưng đêm sau đó, tôi là người chủ động.
Có một chút gì đó bất ngờ trong Tâm nhưng rồi Tâm lại vui vẻ đón nhận tôi như đón nhận một người bạn vào cùng vũng lầy cuộc sống với mình. Tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ về lời đề nghị của Tâm, mặc dù mấy ngày qua Tâm không nhắc lại chuyện đó lần nào nữa. Thời gian đó, tôi sống bằng tiền của Tâm, nó đi mua cơm cho tôi ăn, rồi mọi chi phí đều trả cho tôi. Tôi cảm thấy mình mắc nợ Tâm và chỉ muốn trả nợ cho nó thật nhanh.
Tôi suy nghĩ về những gì Tâm nói, một thằng nhà quê lên tỉnh, học hành không tới đâu, nghề nghiệp không biết gì, bây giờ bước chân ra đường thì biết làm gì để sống. Mới cách đây vài ngày, cái máu nông nổi của tuổi trẻ kéo tôi lên đất Sài Gòn, nhưng khi đối mặt với thực tế, tôi lại thấy mình đã bồng bột biết bao nhiêu. Tôi như một đứa con nít đang loay hoay giữa đất Sài Gòn xa lạ, không thân thích, không bà con, không biết đời mình rồi sẽ bám víu vào đâu. Những lời đề nghị của Tâm lại lảng vảng, ma mị và ám ảnh.
Mấy ngày gần đây, mỗi khi Tâm đi qua chỗ lão Tư, tôi bỗng dưng nhớ nó và thèm cái cảm giác được hôn nó, cũng như những cảm giác thỏa mãn xác thịt mà nó mang lại cho mình. Có lần, Tâm vừa về nhà, tôi ôm chầm lấy Tâm và hôn. Tâm nhìn tôi, cười và nói: “Mày bắt đầu thích chuyện này rồi đó.”
Ừ, hình như tôi đang dần thích việc làm tình với Tâm. Tôi khám phá những thú vui từ quan hệ đồng giới giống như một đứa bé háo hức, thèm thuồng một món đồ chơi mà sau mười tám năm mới được cầm chơi lần đầu tiên.
Tôi bước ra khỏi nhà tắm sau khi lau sạch những dấu vết còn sót lại của lần làm tình vừa trải qua. Tâm ngồi dựa lưng vào bức tường cũ nát, loang lổ từng mảng vôi của căn phòng trọ chật hẹp, tay cầm điếu thuốc đang cháy.
– Hút không?
– Tao chưa từng hút thuốc.
– Tập đi cho quen, rồi sau này, mày cũng cần cái gì đó đắng đắng, cay cay để làm quen. Chuyện của lão Tư, mày suy nghĩ sao rồi?
Tôi im lặng, ngồi xuống bên cạnh Tâm, chính bản thân mình cũng chưa tìm được câu trả lời.
– Mày suy nghĩ nhanh đi, nếu không chịu đi làm cho lão Tư thì kiếm việc khác mà làm. Giờ tao chỉ có thể giới thiệu cho mày mấy việc như giữ xe, bưng bê ở quán nhậu, lương vài trăm ngàn, không biết đủ để trả tiền lời hàng tháng không ?
– Tiền lời? Sao lão Tư nói là không cần trả lời.
– Tới giờ mày còn tin lời lão Tư hả? Lão chỉ không lấy tiền lời nếu mày quyết định đi làm cho lão thôi, còn nếu không thì đừng có mơ đến việc đó. Với lại tao không muốn đẩy mày vào thế bí nhưng thằng cha Bảy ở quán, nhờ người nhắn với tao, nếu mày không sớm trả tiền thì nó về quê kiếm má mày để đòi đó.
Cảm giác tủi nhục, mệt mỏi của những đêm làm việc tại quán nhậu ông Bảy lại hiện về, đeo bám lên cơ thể vốn đã rệu rã, mệt mỏi của tôi.
– Thêm một chuyện nữa, mày nên nhớ lão Tư đang còn giữ mấy đoạn phim, rồi chắc có cả hình của mày lúc quan hệ với lão và tên Sơn, nếu không làm ra tiền sớm để trả, lão gởi mấy thứ đó về quê, lúc đó… – Tâm bỏ lửng câu nói, chính bản thân nó và tôi cũng không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra khi những hình ảnh đó đến tay gia đình tôi.
– Trước đây, mày có bị lão Tư quay phim và chụp hình lại không?
– Lần đầu tiên thì không… vì khác với mày, tao là tình nguyện làm cho lão nên lão cũng đâu cần phải kiếm cái để khống chế tao. Nhưng rồi, có lần tao muốn dừng việc này lại thì lão cũng cho tao coi một xấp hình, chụp trong những lần sau đó. Lão Tư dùng mấy thứ đó để giữ chân đám callboy. Chưa kể, nếu muốn lấy lại mớ hình đó thì mày còn phải tốn thêm một số tiền khác.
– Có đứa nào bị lão Tư gởi hình về cho gia đình chưa?
– Có rồi, cách đây vài ba tháng, có một thằng callboy quê ở Vũng Tàu, cũng thiếu tiền rồi không chịu làm callboy, lão kêu thằng Sơn về xóm nó ở, rải hình như rải truyền đơn, cả xóm nhà nó xì xào bàn tán, chỉ trỏ. Má của thằng đó chịu không nổi nên thắt cổ tự tử. – Tâm dừng lại vài giây, rít thêm một hơi thuốc như để lấy lại bình tĩnh. – Ba của nó như hóa khùng hóa dại, đuổi nó ra khỏi nhà, rồi đi đâu biệt xứ. Giờ sống chết cũng không ai biết ra sao. Đụng tới đám lão Tư, không dễ sống đâu.
– Hay tao về quê, xin gia đình tiền để trả cho lão Tư, rồi năn nỉ nó đưa lại phim và hình.
– Mày có biết lão Tư sẽ đòi bao nhiêu tiền không mà xin? Không nhỏ đâu Tâm, chưa kể, rồi gia đình mày sẽ hỏi tại sao lại cần số tiền đó và cũng không dám chắc là lão Tư chịu giữ uy tín mà kín miệng, không cho nhà mày hay.
– Nói vậy, tao không còn cách nào để thoát khỏi lão Tư sao?
Tâm im lặng nhìn sâu vào mắt tôi, rồi nhẹ lắc đầu, vẻ bất lực, mệt mỏi hằn sâu trong mắt.
– Tại sao mày lại dẫn tao đi gặp lão Tư?
– Vì tao thương mày. Tao không muốn mày phải đau đầu vì chuyện tiền bạc của thằng cha Bảy. Chưa kể… dù sao tao cũng đã làm callboy… Mày tin tao đi, kiếm tiền thì dễ, bản thân không phải mất gì. Mày nhìn tao đi, tao đi làm một năm nay rồi, có chết ai đâu, có làm hại người nào đâu. Nhưng nếu đã chấp nhận cuộc chơi thì nên biết, làm tới lúc nào mày đủ tiền lấy lại mớ phim ảnh từ lão Tư thì dừng lại, kiếm đường rút lui. Ngủ sớm đi… tao mệt rồi.
Tâm nói rồi với tay tắt đèn, không gian chung quanh hai đứa chìm vào màn đêm đặc cứng. Tiếng Tâm thở mạnh dần rồi thành tiếng thở đều đều của người đã ngủ say. Đâu đó, tiếng thằn lằn tắc lưỡi trong đêm nghe thật nao lòng. Tôi vẫn nằm bất động trong bóng tối, đặt tay lên trán và suy nghĩ về câu chuyện ban nãy của tôi và Tâm.
Những hình ảnh về thằng callboy nào đó tan nát cả gia đình vì những tấm hình của lão Tư cứ ám ảnh tôi. Càng kinh khủng hơn, khi tôi như nhìn thấy hình ảnh cơ thể mẹ mình đung đưa trên mảnh vải vắt ngang xà nhà và ánh mắt hằn gân máu đỏ anh hai nhìn tôi. Không phải sự thật. Đấy không phải sự thật! Gia đình tôi chỉ vừa mới yên ổn sau bao biến cố đã qua, giờ đây, tôi không thể tự tay mình hủy hoại mọi thứ.
Cách giải quyết duy nhất chỉ còn một con đường là đồng ý đi làm cho lão Tư, nhưng đâu phải chuyện ấy đơn giản. Làm callboy, làm tình với nhiều người đàn ông khác nhau thì mối nguy hiểm lớn nhất chính là căn bệnh HIV vô phương cứu chữa. Nếu có cẩn thận dùng những biện pháp phòng ngừa thì họa may giảm được rủi ro, nhưng rồi còn chính quyền, còn luật pháp. Là callboy cũng là mại dâm, cũng là phạm pháp, nếu bị bắt thì như thế nào? Người ta rồi cũng trả tôi về với gia đình để mẹ và anh hai biết, rồi kết cục cũng như những gì tôi đã hình dung.
Hôm sau, tôi đem những điều lo sợ đó nói cùng Tâm. Nó nhìn tôi, nở nụ cười nhếch mép vừa bất cần, vừa khinh bỉ, không biết là khinh bỉ câu hỏi của tôi hay đang khinh bỉ chính cuộc đời nó.
– Dĩ nhiên đi làm callboy thì cũng có nhiều cái để lo. Mày sợ là đúng nhưng yên tâm đi, chuyện bệnh hoạn, cứ luôn luôn bắt khách nó xài bao cao su thì khả năng dính bệnh cũng không đáng kể. Còn việc bị bắt, mày cũng đừng lo, lão Tư chi tiền khá nặng tay để lo lót mấy vụ này, chưa kể tay chân lão cũng khắp nơi, có chuyện gì bị động là lão dừng ngay, mình làm callboy bị bắt thì bất quá là cải tạo vài tháng, còn lão Tư tổ chức thì tù mọt gông, lão không dám liều đâu. Với lại, mày chịu làm ở đó một thời gian, kiếm đủ tiền để trả cho lão Tư, có tiền để học một cái nghề nào đó rồi đi làm. Không lẽ mày nghĩ, một khi vào làm callboy thì cả đời mày sẽ làm callboy?
Đời tôi rồi sẽ về đâu đây? Cuộc đời vốn dĩ luôn đưa chúng ta đi trên những con đường riêng lẻ, rồi đến một khúc ngoặt nào đó, chúng ta nhận ra rằng mình đang đứng giữa ngã ba của sự lựa chọn, định hướng. Rẽ trái hay rẽ phải, việc ấy có thể thay đổi cả những năm tháng về sau. Còn đi thẳng? Đi về đâu khi phía trước là mịt mù bóng đêm, không tìm đâu ra một bàn chân người để tạo thành con đường mòn để hy vọng khấp khởi rằng, sẽ có đường để ta đi.
Trong giấc mơ mệt mỏi của đêm vời vợi, tôi nhỏ bé đứng giữa con đường lớn. Gió, bụi, nắng cứ thế thốc vào cơ thể rũ rượi của mình. Xung quanh tôi không một bóng người, cả con đường vắng lặng như những thành phố chết trong mấy bộ phim từng coi trước đây. Tôi nhìn quanh, quay đầu về mọi phía để tìm cho mình một lối thoát. Và rồi thấp thoáng xa xa, một bóng người vẫy gọi, tôi lấy tay che mắt, cố nhìn cho ra người đó là ai… nhưng không được. Bóng người vẫn cứ vẫy, ngày càng gấp rút, thúc giục hơn. Chân tôi vô thức bước về hướng có cánh tay đang vẫy, dẫu chẳng biết đó là xấu hay tốt, là người hay ma. Rồi bỗng dưng mặt đất nứt toạc dưới chân mình, tôi rơi xuống chính lỗ hổng vừa được tạo ra đó… rơi mãi… rơi mãi… vào vũng bùn của thân xác nhớp nhơ và mùi tanh tưởi của đồng tiền.
***
Lão Tư đón chúng tôi tại nhà với vẻ mặt vui vẻ, nụ cười trên môi vừa nồng nhiệt tiếp đón, vừa mỉa mai, khinh khẩy.
– Quân biết suy nghĩ vậy là tốt đó. Đi làm cho anh, công việc thì nhẹ, tiền thì nhiều, chưa kể còn sướng nữa, hi hi. Còn chuyện tiền em thiếu anh, cứ đi làm, anh trừ từ từ vào lương hàng tháng của em. Yên tâm đi, anh không xử tệ với em đâu.
Lão Tư nói rồi vuốt vai tôi, vừa bóp nhẹ vào tay. Mặc dù đã từng quan hệ với lão ta nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình ớn lạnh trước hành động của con quỷ đội lốt người này.
– Thôi, em với Quân qua đây để báo tin cho anh biết là Quân chịu đi làm rồi. Còn bây giờ em phải chở nó đi trả tiền cho người ta, rồi mua chút đồ cho nó nữa. Em về trước nha anh Tư.
Tâm nói rồi vòng xe chở tôi đi khỏi. Nơi đến sau đó là quán nhậu ông Bảy, nhìn mớ tiền tôi đưa, ông Bảy dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình vạch từng tờ ra đếm, rồi nói.
– Trễ vài ba ngày, tao thấy mày cũng tội nên không tính tiền lời nha mậy. Sau này đi làm ở đâu cũng cẩn thận, đâu phải tiền chùa đâu mà cho mày vô mày phá, làm mất đồ để tao bồi thường.
Tâm lầm bầm trong miệng câu chửi thề đủ để tôi nghe rồi tiếp tục chở tôi đi lựa vài bộ quần áo mới. Nó bảo khi làm callboy, ăn mặc cũng quan trọng lắm, vì người ta nhiều khi chịu làm tình với mình do nhìn mình bắt mắt và ăn mặc sạch sẽ. Rồi Tâm dẫn tôi đi cắt tóc, mua thêm vài thứ mỹ phẩm linh tinh, gel vuốt tóc, nước hoa, vài đồ dùng cá nhân… xong thì về nhà.
Tôi đứng trước gương, mặc thử quần áo mới mua, Tâm lấy gel chải tóc cho tôi.
– Mày đẹp trai quá Quân… Tao nhìn không ra luôn đó. Bảo đảm mày sẽ đắt khách.
Tôi nhìn mình trong gương, đúng là nhìn tôi khác quá, kiểu tóc cắt cao làm gương mặt tôi nhìn khác hẳn. Người đẹp vì lụa, quả không sai.
– Vậy, mày làm khách hàng đầu tiên của tao đi. – Tôi nói rồi kéo Tâm lại gần mình…
– Tao không có tiền trả cho mày đâu.
– Thì coi như đây là tao trả công cho mày vì đã chở tao đi bao lâu nay.
Một lần nữa chúng tôi làm tình với nhau dù không hề yêu thương.
***
Ngày hôm sau, Tâm chở tôi qua nhà lão Tư để bắt đầu làm việc. Vừa vào nhà đã thấy vài thanh niên khác đang ngồi xem tivi ở phòng khách.
– Ủa, má Tư, gái mới hả má? Dạo này khách thì ít, má còn kiếm thêm gái, làm sao đủ sổ hụi của tụi con. Má coi lại đi nha.
Một người quay qua cất giọng õng ẹo nói với lão Tư.
– Doanh thu tháng này của công ty tui tăng đáng kể nha bà, bà đừng có trù ít khách. Tại bà già rồi, khách nó chê, không lo tân trang nhan sắc của bà đi rồi than ế.
– Gái này nhìn còn tươi quá nha, có ai khui hàng bóc tem chưa cưng? Anh mở hàng cho nè.
– Gái tui tuyển đó mẹ, đừng có đụng vào, tui chặt tay à. – Thấy tôi bối rối, Tâm mở lời giải vây.
– Rồi, vậy cưng này cũng tàn một đời bông bụp với con Tâm rồi, ha ha.
Tôi chỉ biết nhìn những người đang trêu mình rồi mỉm cười. Họ đều là những thanh niên trẻ, tuổi chắc cũng chừng hai mươi.
– Cưng ngồi đây chơi, coi tivi và làm quen với đồng nghiệp đi, chị em với nhau không đó, hihi.
Lão Tư nói rồi lên lầu, tôi và Tâm ngồi đó coi tivi cùng mọi người. Tâm bảo đây là công việc chính của tụi tôi, ngồi coi tivi, coi phim và chờ khách tới. Nếu như tôi có điện thoại di động thì có thể ở nhà hay đi đâu đó chơi, khi nào có khách muốn gặp, lão Tư sẽ kêu chạy về. Nhưng cái đấy là dạng phải đi làm lâu, có nhiều khách quen, người ta chọn mặt mà gọi, còn dạng như tôi và Tâm thì phải ngồi đây chờ người ta tới nhìn mặt mà chọn “hàng”.
– Nhưng khách ở đâu mà lão Tư có?
– Tao cũng không rành, nhưng nghe nói là lão có nhiều bạn bè trong giới này lắm, rồi giới thiệu qua lại, truyền tai nhau, ai có nhu cầu thì cứ kiếm lão, có gì gọi điện thoại trước rồi lão dẫn tới. Thằng Sơn cũng là ma cô đó, hay đi vào mấy cái bar, vũ trường để tìm khách ở đó, dắt về đây cho tụi mình.
Một cảm giác nhục nhã nổi dậy trong lòng tôi. Là con người, mà giờ phải ngồi đây chờ đợi người ta tới lựa mình như chọn một món hàng. Nhưng đã lỡ phóng lao, đành phải theo lao thôi. Một lúc sau tên Sơn về, dắt theo một người đàn ông chừng ngoài ba mươi, thân hình mập kinh khủng, cặp mắt ti hí khi vừa bước vào nhà đã đảo quanh nhìn chúng tôi. Vài đứa trong đám thanh niên cười với ông ta, vài đứa khác lại hình như cố ý tránh mặt, làm mặt lạnh, không đếm xỉa đến người khách vừa đến. Tên mập nhìn khắp một lượt rồi hỏi lão Tư:
– Có người mới phải không anh Tư?
– Em đúng là khéo nhìn, ừ, anh mới tuyển đó, còn nguyên tem nha. – Nói rồi lão Tư quay qua tôi : – Quân lên chơi với anh Hải nhé.
Tâm huých nhẹ, tôi lật đật đứng dậy rồi đi theo tên mập lên phòng, có vài tiếng xì xào sau lưng:
– Đúng là người mới, tổ đãi mà, lúc tui mới đi làm cũng vậy đó mấy bà…
– Hên mà cái con heo đó nó không có chọn tui…
(Còn tiếp…)