Đời Callboy
Nguyễn Nhọc Thạch
Chương 7
Làm ở vũ trường 1 thời gian, tôi thấy được sự thiệt thòi của bản thân mình khi không biết nhảy nhót. Trong vũ trường đương nhiên là không chỉ có một mình tôi làm callboy, còn rất nhiều người khác làm ở đó cũng như tôi. Nhưng theo quan sát của tôi thì họ có vẻ như kiếm được nhiều khách hơn, khi họ quay cuồng trên sàn nhảy, nhiều người nhìn họ, và đôi khi, một người khách tới nhảy bên cạnh và ngã giá với họ, như thế sẽ bình thường hơn nhiều… thế cho nên, tôi nhất định sẽ đi học nhảy. Với quyết tâm đó, tôi tới đăng kí học nhảy tại một trung tâm văn hoá gần nhà mướn. Chỗ ấy cũng có nhiều người theo học, nghe đâu người dạy là một thành viên của một nhóm nhảy đang rất nổi tiếng ở Sài Gòn, nên đông người muốn theo học…
“1 tà 2 tà 3 tà 4, 5 tà 6 tà 7 tà 8, lắc hông lên rồi đẩy hông xuống, theo điệu nhạc nha… làm lại lần nữa, ok tốt lắm, chúng ta nghĩ một chút đi.”
– Cô ơi bán cho con chai nứơc suối.
– Hết nứơc suối rồi con, uống nước ngọt đỡ nha.
– Dạ thôi khỏi, được rồi cô…
– Uống chung với em nè…
Tôi nhìn lại, thì ra là một thằng nhóc đang chìa chai nước suối còn hơn phân nửa ra trứơc mặt tôi.
– Uống đi anh, em uống một mình cũng không hết, dzục cũng dzậy àh.
Tôi thật sự hơi bất ngờ với cách nói chuyện thẳng thắn tới mức hơi vô duyên như thằng nhóc đó, nhưng vẫn cầm chai nước uống… vì thật sự tôi đang khát lắm…
– Cám ơn em nhiều.
– Dạ không có chi… em đi nha…
Rồi thằng nhóc nhảy lại chỗ đám bạn của nó, tiếp tục nói chuyện hăng say… Sao mà hồn nhiên thế, tuổi thơ tôi đâu có được vui vẽ và hồn nhiên như vậy, lúc nào cũng lo lắng về cơm áo gạo tiền, trời có mưa bão không, tháng này làm có đủ tiền cho tụi nhõ đóng tiền học, cho má đi chợ hay không… Hình như là tôi chưa hề có tuổi thơ vui vẽ như vậy… Tôi đang ganh tỵ sao? Ừ, có lẽ là vậy, người ta ganh tỵ vì người ta không có được thứ mà người khác có. Tôi cũng ganh tỵ với mấy đứa trong vũ trường nên đi học nhảy đấy thôi. Cuộc đời con người ta, ai mà không một lần ganh tỵ với người khác.
Mọi chuyện lại tiếp tục diễn ra bình thường như cái cách nó vẫn diễn ra… Tôi lại đi làm như trước đây, nhờ vào những bài học nhảy, những cái lắc hông mà tôi được dạy, tôi kiếm được thêm nhiều người khách nữa, và là tiêu điểm cho những cái nhìn “ganh tỵ” của những đứa callboy khác… Mà chính xác hơn, tới thời điểm này, tôi lại mang một cái tên khác, không còn là Callboy như trước đây nữa, mà phải gọi là “Trai Nhảy” mới đúng. Tôi vẫn 1 tuần 3 ngày đi học nhảy từ 7h rưỡi tới 9h tối (giờ đó không ảnh hưởng tới việc đi làm của tôi), vẫn thấy thằng nhóc hôm bữa hay nói cười với đám bạn của mình… và ứơc gì tôi được như nó… Từ ngày vào Sài Gòn sống tới bây giờ, tôi không có 1 ai để có thể gọi là bạn cả. Lúc còn nhỏ, ở quê, tôi cũng có vài người bạn học, nhưng mà cũng không thân thiết lắm, thời gian đâu mà thân, khi mà đi học xong là tôi lập tức chạy về nhà để lo công chuyện phụ mẹ, chăm sóc cho hai đứa em… Đến khi nghĩ học thì ngày ngày lênh đênh trên biển, làm bạn với gió và trăng, rồi tới khi lên Sài Gòn sống, bước vào nhà lão Tư, tôi chỉ nói chuyện wa lại với Huân thôi, còn những người khác, thậm chí có vài người tôi còn không biết tên và chưa nói chuyện lần nào, có lẽ vì tôi bị ghét khi là cục cưng của lão Tư. Không biết có phải do tính tôi không cần bạn bè, hay do tôi không muốn, chính xác hơn là không dám có bạn bè. Hai chữ “bạn bè”, đối với ai có thể đơn giản, nhưng đối với tôi sao mà phức tạp wá. Là bạn bè thì phải biết chia xẻ với nhau nhiều chuyện, nhưng với tôi, làm sao tôi có thể chia xẻ với mọi người chuyện mình là Callboy được, và ngừơi tôi coi là bạn liệu có thể nào chấp nhận chuyện đó được? Vì thế tôi không dám có bạn, nhưng nhiều lúc buồn vô hạn, nhục vô cùng, cần người để nói chuyện, tâm sự để vơi nỗi buồn, mà nhìn đi nhìn lại chỉ có mình mình… thôi thì đành ôm nỗi buồn, nỗi nhục đó, vài ngày rồi cũng sẽ quên…
Miên mang với những suy nghĩ đó, tôi lấy xe ra về từ chỗ học nhảy… Và tôi thấy thằng nhóc đó đang đi bộ lững thững trên đường. Lạ wá, mọi hôm đâu có cảnh đó, tôi chạy xe lại hỏi…
– Sao đi lang thang ở đây vậy?
– Ah, anh trai uống nước suối, dạ, thằng bạn em hôm nay nó nghĩ học, em đang đi kiếm xe ôm đi về.
– Nhà em ở đâu?
– Cũng gần đây àh, đường T.N.T đó anh.
– Àh, vậy cũng gần nhà anh, để anh chở về cho, trả ơn về vụ chai nước suối hôm bữa.
– Cũng được, để lần sau em mua chia nước khác mời anh, có gì nhờ vã anh tiếp…
Tôi bật cười vì câu nói đùa (mà biết đâu nói thật) của nhóc… Trên đường đi về, quãng đường không xa lắm, nhưng hai anh em nói đựơc rất nhiều chuyện… thằng nhóc nói nhiều kinh khủng, nhưng lâu rồi tôi không có nói chuyện với ai nhiều như thế (kể cả khách). Qua câu chuyện, tôi cũng hiểu hơn về thằng nhóc đó… Nhóc tên là Nam ( “Anh gọi em là Danny được rồi, tụi em ai cũng có tên tiếng Anh hết, model đó”, nhóc bảo thế.), năm nay Nam học lớp 10, vậy là bằng em tư của tôi, ba má thì đang đi làm ở chỗ khác nên sống với cô, Nam đang học tại trường L.Q.D, một ngôi trường nghe đâu cũng khá nổi tiếng ở Sài Gòn. Nam không hề xấu, nhưng cũng không wá đẹp, nhìn nhóc toát lên sự lanh lợi, cuốn hút người khác… Tính tình thì theo tôi nhận xét là rất thẳng thắn và hơi con nít, vô tư, nói nhiều cười nhiều và hay chọc người khác cười theo mình. Tới nhà, nhóc tung tăng chạy lên nhà (đúng là con nít), không quên cảm ơn và cho tôi số phone, xin số phone tôi, hẹn có dịp sẽ đi chơi…
Mấy bửa học nhảy sau, lúc ra chơi, nhóc cũng hay chạy tới nói chuyện với tôi, hỏi hôm nay tôi đã làm những gì, có gì vui không, rồi kể chuyện của nhóc trong ngày cho tôi nghe, tôi cũng nói cho nhóc nghe nhiều chuyện, về nhà tôi dưới wê, về đứa em tôi bằng tuổi nhóc nhưng không lanh bằng nhóc, nhưng chuyện tôi làm callboy thì tôi giấu không cho nhóc biết… tự lúc nào, tôi thấy thích nhóc lắm, coi nhóc như bạn mình, và tôi không muốn nhóc biết chuyện tôi là Callboy, để rồi có thể nhóc sẽ bỏ tôi chạy đi mất… Và bản thân nhóc, tôi thấy hình như nhóc cũng thích tôi lắm, coi tôi như một người bạn thân, tâm sự với tôi nhiều chuyện vui buồn… Cứ thế, chúng tôi ở gần nhau, nói chuyện với nhau, có nhiều lần, tôi nghĩ làm vì các quán Bar, Vũ trường phải nghĩ do có chiến dịch của thành phố, thế là tôi lại hẹn nhóc đi chơi, đi ăn uống với mình, và quả thật bên nhóc, tôi bớt đi phần nào những buồn bả, tủi nhục mà cuộc sống hiện tại mang tới cho tôi. Cho tới một ngày kia…
Hôm ấy, khuya lắm rồi, hình như là gần 3h sáng, DT tôi reng lên (vì ở một mình nên tôi không tắt DT vào buổi tối, phòng khi có khách cần tôi lúc ấy.). Nhóc gọi…
– Anh Quân ra mở cửa cho em đi…
Tôi ra mở cửa, nhóc đang đứng trứơc cửa nhà tôi, người ướt nước mưa (lúc ấy trời đang mưa), miệng thì nồng nặc mùi bia…
– Sao vậy em? Có chuyện gì vậy…
– Anh Quân thương em không?
– Nhưng chuyện gì mới được?
– Em chán quá, chả ai thương em cả, ba má cũng không thương em, lâu lâu lên ở với em mà cứ chửi em hoài… Cấm em học nhảy nữa, nói em toàn học những thứ ăn chơi vô bổ…
Tôi dìu nhóc vào nhà, lấy khăn cho nó lau ngừơi, kiếm một bộ đồ ngủ cho nhóc thay ra… rồi ngồi nhìn nhóc ngủ… Tôi ngồi đấy, hút thuốc, nhìn nhóc ngủ và suy nghĩ nhiều chuyện… Nhóc giống tôi hồi xưa wá, nóng nảy, nông nỗi, muốn bùng nổ, muốn chứng tỏ bản thân mình… không cho ai kiểm soát đời mình cả… Rồi tôi lại nhớ về tuổi thơ tôi, cũng có những lần tôi cũng cải nhau với cha mẹ, cha bắt tôi wỳ gối trứơc cửa nhà mấy tiếng đồng hồ, mẹ ra năn nỉ tôi vào nhà xin lỗi cha rồi ngủ nhưng nhất quyết tôi không vào, để đến lúc mẹ ra ngoài ngủ cùng tôi thì tôi mới chịu vào nhà vì thương mẹ… Bướng bỉnh, cũng như thằng nhóc đang nằm ngủ trứơc mặt tôi đây, vì vài chuyện cãi nhau mà bỏ nhà đi bụi, uống bia cho xỉn như thế…
– Ah, anh Quân ngủ chảy nước miếng…
Tôi bừng tỉnh, thì ra là tối wa ngồi suy nghĩ lung tung rồi ngủ lúc nào không biết…
– Em dạy lâu chưa?
– Em mới dậy àh, vừa kịp thấy anh Quân chảy nứơc miếng, hehehe.
– Mỗi người một tật xấu, vô duyên. Giờ em tính sao…
– Tính gì đâu, em về nhà, chuẩn bị trưa đi học nữa. Lúc nãy mẹ gọi DT cho em, khóc wá chừng, nói ba hết giận em rồi, về đi, mẹ thương em lắm, không la em nữa đâu…
Vậy là nhóc về nhà, kết thúc một đêm giận hờn đúng kiểu con nít. Đó là lần đầu tiên tôi thấy nhóc cần sự giúp đỡ của tôi, và không lâu sau đó, đến tôi là người cần sự giúp đỡ của nhóc…
Cũng như bình thường, tôi vào quán Bar và ngồi kiếm khách, không lâu sau đó, một thằng Tây tiến tới gần bàn của tôi, cũng vài câu xã giao, ngả giá rồi tôi đồng ý đi qua đêm với hắn với giá 100$. Sau khi lên xe về khách sạn, tôi và tên Tây bắt đầu cuộc “mua bán”, nhưng chưa bao lâu, tôi nhận thấy tay mình bị trói lại trên hai góc giường, rồi tới lượt hai chân. Lúc này thì tôi đã bị trói hoàn toàn trên giường, miệng cũng bị cột lại… thằng Tây đứng dậy, nhìn tôi cười rồi ra mở cửa phòng, thêm hai thằng Tây nữa bứơc vào phòng, với hai thân hình như hộ pháp. Rồi chúng bắt đầu lấy trong tủ ra những dụng cụ tra tấn… Tới lúc này thì tôi mới biết mình đang rơi vào tay ba thằng biến thái, thích trò tra tấn, “bạo dâm”, rồi thân thể tôi bắt đầu bị hành hạ… cho tới lúc tôi không còn biết gì nữa, ngất đi trong đau đớn. Tôi không còn nhớ mình đã nằm đó bao lâu, chỉ nghe loáng thoáng trong đầu những tiếng nói chuyện và la hét… “ Trời ơi, có ngừơi chết, thằng Tây muớn phòng này đâu? Nó đi rồi… Nó chưa chết, bị thương thôi, sao máu ra nhiều wá vậy… trời đất ơi, máu ra từ… sau mông nó… lay nó dậy coi, hỏi coi địa chỉ nó ở đâu…” Lúc đó, tôi chỉ còn biết cố nhấc thân thể của mình, lấy số ĐT của nhóc đưa cho người ta, để nhóc có thể đưa tôi vào bệnh viện…
Khi tôi tỉnh dậy thì thấy nhóc đang ngồi kế bên tôi… mà tôi mong chờ ai chứ? Khi nhóc là người duy nhất tôi quen biết trên Sài Gòn này.
– Bác sĩ nói anh không sao hết, chỉ ngất đi vì đau wá thôi, với lại… chỗ đó… chỗ để ba chấm đó, bị rách nặng lắm, nên cần thời gian để lành lại… Anh đang giấu em chuyện gì hả? Sao anh bị gì… kì dzậy?
– …
– Anh không thích nói thì thôi, em không ép đâu…
– Để anh kể em nghe một câu chuyện…
Thế là tôi kể cho nhóc nghe tất cả những chuyện đã xảy ra cho tôi trong 2 năm qua… Bao nhiêu buồn vui, nhục nhã, tôi đều kể cho nhóc nghe, bất chấp chuyện nhóc có coi tôi là “bạn” nữa hay không… Lần đầu tiên tôi kể cho một ngừơi nghe về những chuyện của mình… và có lẽ là người duy nhất.
– Anh Quân khờ wá, không lẽ anh Quân không nhận ra là ngay từ đầu em đã biết anh Quân là Gay? Vì em cũng chỉ thích con trai thôi. Mỗi người một cách sống, Gay cũng là người vậy, cũng đóng góp cho xã hội như bao người khác, vậy thì phân biệt làm gì cho mệt. Anh Quân có cuộc sống của anh Quân, có suy nghĩ của anh Quân, có nỗi khổ của anh Quân, nhưng em chỉ biết rằng anh Quân là người bạn mà em thích, là người anh mà em kính trọng, là người cho em ngủ nhờ khi em đi bụi, là ngừơi hay chở em về nhà, còn anh Quân có là gì khác thì đâu có liên quan gì tới em, em chỉ biết anh Quân đã tốt với em thôi. Nhưng nếu em là anh Quân, em sẽ dừng lại khi em có thể… Và em sẽ đối xử với anh Quân… như một người anh của em vậy, không bao giờ khác đi dâu…
Một lần nữa tôi sốc vì nhóc, từ trước tới giờ, trong mắt tôi, nhóc là một thằng nhóc vô tư lự, lúc nào cũng nói cười vui vẽ, có bao giờ tôi nghĩ nhóc lại có suy nghĩ mà… nhiều người lớn cũng không có được như vậy… Và tôi cũng biết rằng… nhóc sẽ là bạn của tôi, mãi mãi…