Đời Callboy
Nguyễn Ngọc Thạch
Chương X
Tôi đi làm trên mạng đã được hơn 2 tháng, nhanh quá… Làm trên mạng thì không tốn nhiều tiền như đi làm ở các vũ trường, chỉ cần bỏ ra chừng vài chục ngàn là có thể ngồi kiếm khách từ trưa tới tối. Làm trên mạng thì cũng có thể làm cả buổi sáng… vì hình như tôi thấy trên mạng không bao giờ thiếu các nick gay… Chỉ cần có một cái wc, một cái nick thật hấp dẫn là bạn bắt đầu có thể ngồi ngã giá với rất nhiều khách hàng… Mới ngày nào tôi lơ mơ lên Sài Gòn sống, vậy mà bây giờ đã lăn lộn ở nơi này được gần 3 năm… 21 tuổi…Nhiều lần… tôi đã khao khát được yêu thương một ai đó và được 1 người nào đó yêu thương… nhưng cái ứơc mơ đó sao nghe xa vời quá…
14-2, Lễ Tình Nhân… ngày mà những người yêu nhau được hạnh phúc bên nhau. Tôi cũng chỉ biết ngày này qua lời của Nhóc thôi, vì từ lúc còn ở dưới quê, tôi có bao giờ quan tâm tới chuyện này đâu, mà dưới quê tôi thì lo chạy ăn từng bữa, làm gì có thời gian cho những lễ lộc linh tinh này… Lúc lên Sài Gòn sống, cũng có vài lần tôi thấy người ta đi chơi đông hơn mọi ngày, mà toàn đi có đôi có cặp… nghe nói là Valentine gì đó, nhưng không biết rõ nội dung của nó, tới nay thì mới biết chính xác hơn. Hôm nay là 14-2 rồi, tự dưng, tôi cảm thấy buồn buồn, không muốn đi làm, chỉ muốn được nghĩ ngơi vào ngày này, và một mình tôi gặm nỗi cô đơn. Tôi có thể gọi cho Nhóc, nhưng rồi lại thôi, vì ngày này, biết đâu nhóc nó cũng có chuyện để làm, đâu rãnh rỗi như tôi. “Yêu”, cái từ ấy nghe xa xỉ và phù phiếm quá… ĐT reo, không phải nhạc chuông của nhóc, …. Không phải là khách… số ĐT lạ….
– Alô, Quân hả?
– Dạ, Quân… ai vậy?
– Àh, anh là Tuyên, người lần trứơc đụng xe em đó… em nhớ chứ…
– Àh, nhớ chứ, anh có nhắn tin cho em mà, sao lại quên… Có chuyện gì không anh ?
– Tối nay em rãnh không? Xin lỗi vì anh hỏi vào ngay ngày này …
– Anh biết có lỗi sao còn hỏi… Tối nay em có hẹn rồi… nhưng có chuyện gì không anh?
– Vậy àh, anh chỉ muốn xin lỗi chuyện lần trứơc đụng trúng xe em thôi…
– Vậy àh, vậy thì tối nay anh đón em hả?
– Sao em nói em bận mà…
– Thì em bỏ chuyện kia để đi với anh… Anh không thích vậy sao?…
– Trời, thích chứ sao không… Vậy tối nay… 7h anh đón em ha… Ở nhà em.. chỗ nào em…
– Anh đi tới đường… …
Tôi cúp ĐT, không hiểu chính xác mình đang làm chuyện gì… Cách mà tôi nói chuyện với Tuyên, là cái cách nói chuyện mời gọi mà tôi thường hay dùng để nói với khách… Thật tình tôi cũng không biết sao mình lại nhận lời đi chơi cùng Tuyên. Có thể vào một ngày hơi đặc biệt như vầy, đi với một người mà cách quen biết cũng hơi đặc biệt có lẽ sẽ tạo ra cái gì đó đặc biệt hơn chăng… Tôi bước vào nhà tắm, vừa tắm, vừa suy nghĩ miên mang, nhớ về những chuyện đã xảy ra…
Tôi quen Tuyên một cách… hơi đau đớn, hôm ấy đang chạy xe về nhà từ tiệm Net, tự dưng tôi bị một chiếc xe khác đụng trúng, tôi ngã lăn ra đường, tuy không bị thương gì nặng, nhưng cũng bị trầy vài chỗ. Đang ngồi dậy, và chuẩn bị chửi cho cái thằng khốn kia một trận thì chưa gì đã nghe lời xin lỗi rối rít…
– Cho tui xin lỗi, tại có công chuyện nên không có tập trung nhìn đường. Xin lỗi anh nha, anh có bị gì không?
Đứng trước mặt tôi là một người thanh niên chừng 27 hay 28 tuổi gì đó, tôi định chửi hắn ta rồi, nhưng mà, tự nhiên lại thấy tội tội… cách nói chuyện và giọng người này nghe thật thà thế nào ấy, làm bạn không thể giận hắn lâu được…
– Ơ… cũng không có gì, chỉ là trầy sơ sơ thôi… Không sao…
– Thật sự xin lỗi bạn nhiều, bạn có số ĐT không, nếu có chuyện gì thì tui sẽ đền cho…
– Không cần vậy đâu anh…
Nói rồi tôi cũng cho hắn số ĐT và chạy xe đi mất, vài ngày sau, hắn cũng nhắn tin cho tôi, qua mấy tin nhắn, tôi biết hắn tên Tuyên, 27 tuổi, nhà cách tôi 30 phút chạy xe, đang làm việc cho một công ty của gia đình, nói chung là hoàn cảnh cũng khá tốt. Tôi không lưu số ĐT của hắn, vì nghĩ là cũng chả có chuyện gì để gặp lại hay liên lạc. Đây có thể là lần đầu tiên tôi đi chơi với một người không phải là khách và không phải là Nhóc… cũng hơi… hồi hộp… 7h5, ĐT tôi reng lên…
– Xin lỗi vì anh tới trễ 5 phút, em ra đầu đừơng đi, anh đang đứng đó nè.
Tôi ra gặp Tuyên… chúng tôi bắt đầu cuộc hẹn bằng việc đi vòng vòng thành phố, nhìn người ta chở nhau đi chơi… Dân Sài Gòn cũng ngộ thật… chả có gì làm thì xách xe chạy vòng vòng ngoài đường phố, hít đầy một lá phổi bụi bặm rồi về ngủ. Và tôi cũng đang làm điều đó với Tuyên…
– Bíêt đông thế này, anh hẹn em hôm qua hay ngày mai cho rồi…
Thấy tôi có vẻ hơi khó chịu vì khói xe nên Tuyên nói thế… Chúng tôi đi ăn ở một nhà hàng cũng khá sang trọng (so với tôi), rồi lên 33 tầng uống càfê… Đây là lần đầu tiên tôi đi những chỗ…cao cấp và sang trọng như vậy… cũng có phần hơi bối rối… Tuyên thấy tôi có vẻ không tự nhiên nên anh giải thích cùng tôi.
– Hôm nay đi mấy chỗ càfê bình thường đông lắm, lên đây ngồi ngắm cảnh yên tĩnh hơn…
Lúc này tôi mới nhìn Tuyên kĩ hơn… Tuyên không đẹp như người mà tôi nghĩ là tôi sẽ yêu…nhưng không quá xấu, nhìn Tuyên thì tôi chỉ ấn tượng bởi cách thức sang trọng và có học thức của anh.Thân hình Tuyên thì tốt hơn, nói cho dễ hiểu thì đó là thân hình của một đứa bé được cho ăn đầy đủ và chăm tập luyện thể thao… nói chung là Tuyên không quá đẹp, nhưng không thể gọi là xấu được… và không phải là mẫu tôi thích. Chúng tôi nói với nhau về nhiều chuyện, từ chuỵên bản thân mỗi người cho tới chuyện ngoài đời. Tuyên làm tôi có phần ngạc nhiên và hơi phục bởi sự am hiểu rộng rãi của anh… Nói chuyện với Tuyên, tôi thấy… thích lắm, vì cách nói chuyện thật thà, rất thật thà của anh. Nhưng nói chuỵên với anh, làm tôi cũng thấy hơi ngại…. vì nói với một ngừơi thật thà như vậy mà tôi lại nói dối không chớp mắt. Tôi vẽ cho anh coi một bức chân dung của một đứa hiếu học, lên thành phố đi học thêm, kiếm việc làm mặc dù gia đình không khó khăn, nhưng muốn tập thói quen tự lập… Anh tin điều đó…
– Được như em vậy mà hay… còn anh… giờ này vẫn còn lệ thuộc vào gia đình nhiều lắm…
Chia tay nhau… nhà ai nấy về, đời ai nấy sống… không hẹn rằng sẽ gặp lại nhau… Tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Tuyên, vì thứ nhất Tuyên không là mẫu người tôi thích và thứ hai, chắc chắn Tuyên sẽ không chấp nhận khi hiểu về bản thân tôi, thôi thì coi như là gặp nhau một lần rồi thôi… 3 ngày sau, 17-2, Tuyên nhắn tin cho tôi, hẹn tôi tối nay đi chơi… vì tối nay Tuyên được nghĩ… Tôi đã nhắn tin lại cho Tuyên là tối nay tôi bận… nhưng rồi lại xoá đi, nhắn ngắn gọn 2 ký tự “OK”. Tôi không muốn dối bản thân mình rằng… ở bên Tuyên, tôi rất vui…
Lần thứ 2, lần thứ 3, lần thứ 4… cứ cách chừng 3 hôm thì Tuyên lại rủ tôi đi chơi… “Vì tối nay anh nghĩ làm và muốn đi chơi với ai đó…” lần nào cũng lý do đó cả…Nhiều khi, không gặp Tuyên, tôi cũng thấy nhớ nhớ, nhớ cái cách nói chuyện thật thà, cái cách cười rất thoải mái của anh… Lần thứ 5 đi chơi cùng anh… Cũng là ăn uống, coi phim rồi về…
– Em về nhà nha…
– Ừ, bye bye… À, mà Quân nè, anh… có chuyện muốn nói với em…
– Dạ, chuyện gì, anh nói đi.
– Em quen với anh nha…
– Chứ chẳng lẽ em đang đi chơi với người không quen biết.
– Ý anh là… ờ, quen theo kiểu khác kìa…
– Kiểu nào nữa anh…
– Em hiểu mà cứ làm khó anh hoài… Kiểu hai ngừơi… yêu nhau đó…
– Sao hôm nay anh mới nói với em chuyện này…
– Tại vì anh ngại…. không biết em … có thích ngừơi cùng giới không…
– Anh khờ quá, chả lẽ anh nghĩ có một thằng con trai nào khùng tới mức đi chơi với một thằng con trai khác vào ngày lễ tình nhân, rồi chỉ toàn đi chơi ở những chỗ dành cho hai người yêu nhau sao…
– Vậy là em…
– Chạy xe về nhà đi, nhắn tin cho em biết rồi biết câu trả lời.
Tuyên chạy về, 30 phút để suy nghĩ, quen với Tuyên hay không… Ở bên Tuyên, tôi quên đi tất cả những mệt mỏi mà mình gặp phải, có thể cười nói vui vẽ, có thể không cần nghĩ tới những nỗi ám ảnh của cái nghề nghiệp đang làm… Thế thì ở bên Tuyên, có khác gì bên Nhóc… Nhưng Tuyên còn cho tôi một cảm giác mà Nhóc không có được và cũng là thứ tôi cần… Đó là cảm giác an toàn, có thể dựa vào, nương tựa vào… Còn yêu Tuyên, bây giờ cảm giác của tôi có với Tuyên nếu gọi là Yêu thì chưa tới, gọi là bạn thì chắc chắn là hơn vậy… còn gọi là gì thì quả thật tôi cũng chưa biết. Nhưng nếu tôi và anh quen nhau thì sẽ thế nào? Thì cũng 2-3 ngày gặp nhau một lần, cũng đi chơi, cũng như trước đây… nếu yêu nhau là vậy thì tôi có thể Yêu Tuyên… Thôi thì, chả lẽ cả đời không biết gì là tình yêu, tôi nhắn tin lại cho Tuyên… “Neu anh noi chuyen nay vao lan di choi truoc thi anh va em da yeu nhau duoc 3 ngay roi. Ngu ngon nha anh, giu gin suc khoe, de em va anh con o ben nhau, yeu nhau nua… Em yeu anh.”
Thế là tôi và Tuyên “quen” nhau… Những lần đi chơi đều đặn hơn… những tin nhắn ngọt ngào, những món quà từ anh, những nụ hôn, những đêm bên nhau… tất cả đều có với chúng tôi… Từ từ, tôi thấy mình “yêu” anh hơn (hay là anh biết cách làm điều đó…). Tôi nhận ra một điều, một bài học cũng được… Đừng bao giờ yêu người trong mộng, vì người đó mãi mãi là giấc mơ mà thôi. Người đáng để bạn yêu, là người trong đời thực có thể cầm tay, dìu bạn đi qua những ngày trong đời… Tuyên không phải là người trong mộng của tôi, nhưng biết đâu, lại là người tôi cần và cần tôi… Tính anh thật thà, nói sao làm vậy, suy nghĩ thì hơi trái với cái bề ngoài đạo mạo của anh, anh suy nghĩ hơi con nít theo cách nhìn của tôi. Từ từ, tôi cảm thấy rằng sự có mặt của anh trong đời tôi là… cần thiết lắm… Cho tới một ngày kia, tôi hiểu rằng mình yêu anh rất nhìêu…
Sau khi đi chơi về, cũng đã hơn 1h sáng, tôi nằm, suy nghĩ miên mang và chuẩn bị đi ngủ thì ĐT tôi reng lên… Giọng anh…
– Em ngủ chưa?
– Dạ chưa, sao giờ này anh còn thức…
– Tự nhiên anh thấy nhớ em quá, không ngủ được… anh muốn gặp em quá…
– Mới chia tay nhau chưa đầy 2 tiếng mà anh…
– Ừ, nhưng mà anh vẫn nhớ… Em ăn khuya nha, nửa tiếng nửa anh qua em…
30 phút sau, anh xuất hiện trước cửa nhà tôi, cầm cho tôi một gói xôi… anh ngồi nhìn tôi ăn… hôn nhẹ vào trán tôi rồi chạy về…
– Bây giờ anh về ngủ mới ngon nè…
Rồi anh vòng xe về… Có nhiều chuyện khi bạn làm cho người ta, bạn thấy nó rất bình thường và nhỏ nhặt, có thể người ngoài cũng thấy như vậy… Nhưng với người nhận, nó lại mang ý nghĩa rất lớn… Lúc đó, tôi mới thấy là mình đã yêu Tuyên, yêu rất nhiều và yêu bằng tình yêu thật sự…
Thời gian lại cứ thế trôi qua… 6 tháng nữa qua đi, đối với tôi, 6 tháng đó nhanh như một cơn gió vậy, có lẽ niềm vui và hạnh phúc khi ở bên anh làm tôi không chú ý lắm về thời gian… Chúng tôi vẫn ở bên nhau, gặp nhau, đi chơi với nhau đều đặn… Thời gian này tôi đi làm rất ít, có khi 1 tuần chỉ tiếp 1 người khách. Nhiều nguyên nhân dẫn tới chuyện đó lắm, thứ nhất là tôi hay đi chơi với anh nhiều lắm, đâu có thời gian để đi làm, thứ hai là tôi không muốn gần gũi với ai nữa hết, vì khi gần gũi họ trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của Tuyên thôi, và … tôi cảm thấy mình phản bội anh… Hơn nữa, hàng tháng anh cũng cho tôi một số tiền để tôi trả tiền nhà và mua sắm linh linh, tôi cũng không cần gởi tiền về quê nữa, vì bây giờ nhà tôi cũng khá hơn trước nhiều. Mấy lần gọi ĐT về quê, mẹ khoe là cửa hàng bán buôn cũng được lắm, chị Hiền – vợ anh hai – phụ mẹ bán hàng hằng ngày, nên bây giờ tôi khỏi cần gởi tiền cho mẹ, cứ giữ mà xài… Nhiều lúc tôi cũng muốn nghỉ làm luôn cho rồi, nhưng buổi sáng Tuyên đi làm, ở nhà buồn quá, nên đi chat, có khách thì làm, không thì thôi. Có lần tôi hỏi Tuyên về chuyện callboy, anh căng thẳng và phản đối dữ lắm…
– Trên đời này anh ghét nhất là thứ đó, thấp hèn, dơ bẩn, vì đồng tiền mà bán thân xác của mình.
Từng lời anh nói làm tôi đau vô cùng, nhưng yêu anh, tôi giấu niềm đau đó và ở bên anh. Khi bên anh, tôi thường tắt máy ĐT vì sợ có khách gọi làm phìên, anh cũng hay hỏi tôi sao làm vậy… “Em không thích người khác làm phiền khi em bên anh…” Lắm lúc, tôi thấy mình có lỗi với anh lắm, vì lúc nào cũng giấu diếm anh về bản thân mình… Nhưng biết làm sao được… Vì tôi yêu anh, và tôi không muốn anh xa tôi chút nào cả… Lúc trứơc tôi đã tin rằng trong cái thế giới thứ 3, giới Đồng Tính này không bao giờ có một tình yêu đích thực và người ta tới với nhau chỉ vì xác thịt mà thôi…. Còn bây giờ thì tôi đã tin là nếu như bạn yêu ai thật lòng… thì dù cho là Gay hay không, thì tình yêu cũng sẽ đến với bạn… vì “Tình yêu là không phân biệt tuổi tác, địa vị và Giới Tính…”. Nhưng, tới một ngày kia…