Đò ngược
Mai lao vào phòng tôi như một cơn lốc. Nó quăng túi nằm vật xuống giường. Chẳng lạ gì tính khí “sớm nắng chiều mưa” của nó, tôi chỉ khẽ quay lại rồi tiếp tục cắm cúi vào công việc của mình. (more…)
Read More''Cứ ngỡ đã nắm chặt vậy mà vẫn phải buông tay. Trái Đất tuy tròn sao mãi không tìm được nhau. Là do em vô dụng nên đã lạc mất bàn tay anh.'' (more…)
Read More